SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Có một chỗ kỳ quái chính là, nơi này cũng không đen tối như trong tưởng tượng của Dương Bách Xuyên, mặc dù nhìn như trời sắp tôi, thế nhưng cái chỗ này giống như được sương trắng chiếu rọi, vậy mà chỉ là mờ mị chứ không có tối đen như trong tưởng tượng.  

Hiện tượng rất kỳ lạ xuất hiện ở đây.  

Nhìn qua nơi này rất lớn, liếc mắt một cái thì không thể nhìn thấy điểm cuối.  

Cái này cũng không giống như bộ dáng đứng ở trên đỉnh núi nhìn thấy hố trời, lúc trước ở trên đỉnh núi, Dương Bách Xuyên nhìn thấy là cách gần ngàn thước sẽ có ngọn núi khác, tạo thành một hình dạng vờn quanh, nhưng sau khi xuống nhìn, nơi này vượt xa ngàn thước.  

Nó giống như đi vào một thung lũng hoặc một thế giới khác.  

Đi về phía trước một đoạn đường để xem thử, Dương Bách Xuyên xác định nơi này chính là một cái vùng đất hố trời tự nhiên, chẳng qua là hình chữ nhật, cho nên nhìn qua liếc mắt một cái sẽ nhìn không thấy điểm cuối, chiều rộng cũng hơn ngàn thước.  

Hoàn cảnh xung quanh cũng trở thành hai thái cực, một đầu hướng nam không có cỏ mọc, một đầu hướng bắc lại là xanh um tươi tốt, thảm thực vật tươi tốt vô cùng.  

Một phút nào đó, Dương Bách Xuyên đột nhiên phát hiện dấu chân ở hướng nam cách đó hơn mười thước.  

Trong lòng khẽ động vội vàng đi qua xem xét, anh xác định là dấu chân mới, hơn nữa dấu chân rất nhỏ, điều này chứng tỏ là dấu chân của phụ nữ, trong lòng nghĩ tám mươi phần trăm chính là do Độc Cô Vô Tình để lại.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên đi lần theo dấu chân.  

Hy vọng có thể tìm được Độc Cô Vô Tình.  

Lúc Dương Bách Xuyên đi được mấy trăm thước, ánh sáng phía trước đột nhiên tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy một cái sơn thể thật lớn, là động đá vôi tự nhiên.  

Đoán chừng dài khoảng ba bốn trăm thước, độ cao cũng có ba bốn mươi thước.  

Nhìn về phía trước chỉ có một mảnh đen kịt, căn bản nhìn không ra hang động này sâu bao nhiêu.  

Đi thẳng tới đó, bốn phía xung quanh đều không có một ngọn cỏ nào mọc được.  

Bùn đất là màu xám đen.  

Vẫn không thể sử dụng linh thức.  

Nhìn dấu chân trên mặt đất, anh đi thằng vào trong hang động núi khổng lồ này.  

Dương Bách Xuyên chỉ có thể tiếp tục đi tới, anh nhất định phải tìm được Độc Cô Vô Tình.  

Dương Bách Xuyên lấy ra một cái đèn pin từ bình Càn Khôn để chiếu sáng đường đi.  

Sau khi đi vào hang động ước chừng hơn ba mươi thước, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một luồng khí lạnh u ám, toàn bộ ngọn núi vẫn tiến lên một cách cân bằng.  

Càng đi vào bên trong càng ẩm ướt, nhưng Dương Bách Xuyên cũng phát hiện nơi này có con đường do con người đục ra, một số chỗ dốc lên hoặc là dốc xuống đều được mở ra bậc thang.  

Ước chừng hơn mười phút sau, trong tai Dương Bách Xuyên đột nhiên nghe được một tiếng gầm.  

m thanh rất xa xôi, dường như còn ở nơi cách đó mấy ngàn thước, rất trầm thấp.  

Càng không phải là âm thanh mà con người có khả năng phát ra, mà là âm thanh của một loại thú nào đó.  

Nghe được tiếng rống này, sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, rốt cuộc không thèm để ý cẩn thận gì nữa, nhấc chân chạy như điên đến chỗ sâu nhất ở phía trước.  

Nếu như là Độc Cô Vô Tình gặp phải yêu thú nào đó ở bên trong thì sao?  

Tình huống này rất có thể.  

Nơi này vô cùng quỷ dị, một ngọn cỏ cũng không mọc được, ngay cả linh thức cũng không thể sử dụng, nếu như xuất hiện yêu thú gì đó thì chắc chắn rất nguy hiểm. Dương Bách Xuyên nghĩ, cho dù hiện giờ Độc Cô Vô Tình ở Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc đã đối phó được yêu thú.  

Sau hơn mười phút chạy như điên, Dương Bách Xuyên đột nhiên thấy được có ánh sáng hồng nhàn nhạt sáng lên, anh lập tức bước nhanh hơn, trong lòng nghĩ có thể là đi ra khỏi hang động trên núi và đến đầu bên kia?

Bình luận

Truyện đang đọc