SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thiên khiếp ~” Dương Bách Xuyên híp mắt nói.  

“Thằng nhóc cậu quả nhiên biết, xem ra lão phu không nhìn nhầm người rồi.” Tửu Tiên lão đầu cười nói.  

“Lão đầu, con biết người đang thăm dò con, chúng ta đừng nói nhảm nữa, mau nói cho con biết, người muốn con giúp như thế nào? Đại trưởng lão giúp con nhiều lần như vậy, chỉ cần con có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý, xem như là trả nợ ân tình cho người.” Dương Bách Xuyên nhìn Tửu Tiên lão đầu nói.  

“Được, rất thẳng thắn ~” Tửu Tiên lão đầu cười rồi nói: “Nếu như đại hội luân đạo núi ở núi Trường Bạch lần này, có người muốn cưỡng ép mở thông đạo, tôi hy vọng cậu sẽ giúp tôi bảo vệ thông đạo.”  

“Lão đầu, thực lực của con còn không mạnh bằng người, đùa nhau đấy à?” Anh trợn mắt nói.  

“Haha, mặc dù thằng nhóc cậu hiện tại là Tiên Thiên tầng chín, nhưng thực lực của cậu đã rất gần hư cảnh rồi, tôi tin chậu còn có chuẩn bị, quan trọng cậu là một tu chân giả, có thể xem giúp tôi trận pháp, thông đạo kia có trận pháp rất phức tạp, đây là thủ đoạn của tu chân giả, chúng ta không ai xem hiểu cả, còn những tu chân giả khác đang sống trên Trái Đất, có lẽ bọn họ sẽ hiểu, nhưng lão phu không tin được.”  

“Được, chuyện đánh nhau thì đừng tìm con, còn xem trận pháp thì may ra con còn xem được, con tự biết bản thân mình đang ở đâu, nếu như chiến đấu cùng cấp bậc, con quả thật rất có lòng tin, nhưng với võ cổ giả hư cảnh, con không nắm chắc.” Dương Bách Xuyên có sư phụ Vân Thiên Tà ở đây, xem trận pháp chỉ là vấn đề đơn giản, hơn nữa anh cũng sẽ đi xem thử cái gọi là thông đạo.  

“Quyết định vậy nhé, hy vọng thằng nhóc cậu giữ lời hứa, hôm nay lão phu sẽ rời đi trước, ta còn việc quan trọng phải làm, hẹn gặp ở núi Trường Bạch, đến lúc đó ta sẽ tới tìm cậu.” Tửu Tiên lão  đầu nói xong liền rời đi, quả nhiên là dứt khoát.  

Ngay lập tức ông bước ra một bước, thoáng chốc đã biến mất.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên cười khổ không thôi, lời còn chưa nói hết, lão đầu này cứ vậy mà đi mất.  

Anh lắc đầu lẩm bẩm: “Tửu Tiên lão đầu vội vã như vậy, xem ra là sắp đại biến rồi.”  

…  

Ba ngày sau, Dương Bách Xuyên dẫn theo người xuất phát, tới sân bay Cố Đô tụ hợp với người của Võ Đang, cùng nhau tới núi Trường Bạch.  

Bởi vì Tửu Tiên lão đầu rời đi, điều này khiến Dương Bách Xuyên phải dẹp bỏ ý nghĩ phong lưu một phen, lần này anh mang theo mười người, vốn dĩ anh định mang tất cả Tiên Thiên của Vân Môn đi cùng, cộng lại là hơn tám mươi người.  

Nhưng Tửu Tiên lão đầu lại đi trước, anh phải suy nghĩ tới vấn đề an toàn của Vân Môn, anh sợ có chuyện gì xảy ra, nếu như kẻ địch lợi dụng sơ hở tới đối phó với Vân Môn thì sẽ rất phiền toái.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên chỉ dẫn theo mười người, anh không mang Lục Tuyết Hi và Triệu Nam theo là vì sợ xảy ra nguy hiểm, theo như Tửu Tiên lão đầu nói, e là Tiên Thiên Luân Đạo lần này sẽ không yên bình.  

Anh chỉ dẫn theo Ngô Mặc Thu bên mình, và chín võ giả cổ tán tu, ngoài ra còn có linh thú ba đầu.  

Thiên Tuyệt từng nói, đại hội Tiên Thiên Luân Đạo thực ra là tới thám hiểm bí địa ở núi Trường Bạch, mục đích mang theo linh thú ba đầu đương nhiên là để giúp anh tìm bảo vật.   

Thiên Tuyệt đã bố sắp xếp máy bay, thể hiện thế lực của Võ Đang ở thế tục, chiều cùng ngày hôm đó, nhóm người họ đi đến tỉnh Cát Lâm, sau đó ngồi xe bus tới đó.  

Dựa theo cách nói của Thiên Tuyệt, luân đạo chân chính nằm trong một thung lũng nào đó ở núi Trường Bạch.  

Hoặc lối vào bí địa ở vực sâu.  

Lúc đi thì vẫn phải từ ngoài tiến vào.  

Khu thắng cảnh núi Trường Bạch nằm ở phía Đông Nam của tỉnh Cát Lâm, Đông Nam tiếp giáp với Triều Tiên, đây là một khu du lịch cấp A quốc gia, nhưng cũng là cái nôi của người Mãn Châu, được biết đến như một thánh địa vào thời nhà Thanh.  

Có thung lũng, rừng sâu nguyên thủy, núi lửa đang ngủ say, đỉnh núi đóng băng quanh năm, v.v và vô số những điều kỳ diệu khác do thiên nhiên tạo ra.  

Nguồn gốc sâu xa của núi Trường Bạch cũng khá lâu đời, từ thời kỳ xuân thu chiến quốc núi Trường Bạch được gọi là núi Bất Hàm, thời Bắc Ngụy thì gọi là núi Thái Bạch, tới thời Liêu Kim thì lấy tên núi Trường Bạch, kéo dài cho tới ngày nay, trong lịch sử, núi Trường Bạch có rất nhiều tên khác nhau, phản ánh hiểu biết của tổ tiên dân tộc Trung Hoa đối với núi Trường Bạch, đồng thời cũng phản ánh mối quan hệ của quốc gia với núi Trường Bạch.  

Bình luận

Truyện đang đọc