SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Điểm khác biệt là lúc đó hắn được bình Càn Khôn tự động hút vào không gian Càn Khôn, còn chị Mai thì bị nổ chết.  

Hiện tại hắn cũng có thể tiến vào không gian bình Càn Khôn, nhưng làm vậy tức là bỏ rơi ba người kia. Chưa đến bước đường cùng thì Dương Bách Xuyên không muốn bỏ lại ba người tiểu hòa thượng, trốn vào không gian bình Càn Khôn một mình.  

Hắn hận nhất là bình Càn Khôn chỉ cho chủ nhân là hắn và linh thú của hắn tiến vào bên trong, người ngoài thì không được. Nếu không, hắn có thể đưa ba người tiểu hòa thượng vào trong bình Càn Khôn.  

Trước đó hắn đã thu Hầu Đậu Đậu vào trong bình Càn Khôn, nhưng không thể đưa ba người tiểu hòa thượng vào.  

Thật đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ có thể chống đỡ.  

Bất kể ra sao, chưa đến thời khắc cuối cùng thì hắn sẽ không từ bỏ. Lúc này hắn chuẩn bị gọi sư phụ ra. Mặc dù Dương Bách Xuyên từng nói sẽ không dựa dẫm vào sư phụ, nhưng tình thế ngặt nghèo, hắn không còn cách nào khác ngoài tìm sư phụ nghĩ cách.  

Khi Dương Bách Xuyên định lên tiếng gọi sư phụ Vân Thiên Tà, đại trận đột nhiên chấn động.  

Rầm!  

Cùng với sự chấn động dữ dội của đại trận, một tiếng hét dài vang lên: "Gừ!"  

Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hét này, toàn thân chợt run lên.  

"Là đại ca!"  

Dương Bách Xuyên lập tức mừng rỡ. Tuy hắn không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng vẫn nhận ra giọng của đại ca Bạch Khởi.  

Quả nhiên một giây sau, hắn nghe thấy tiếng quát vang dội của đại ca Bạch Khởi: "Thật to gan, dám hại huynh đệ của ta, đúng là tự tìm đường chết!" Sau đó, Bạch Khởi lại hô lên: "Hiền đệ cố chống đỡ, vi huynh sẽ phá cái mai rùa đen này!"  

"Đại ca, đệ không sao!" Dương Bách Xuyên vui vẻ đáp lời, hắn không ngờ đại ca Bạch Khởi đã đi rồi còn quay lại. Cuối cùng thì bây giờ hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.  

"Yêu thú! Nghiệt súc, ngươi dám!"  

Lúc này Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nói lạnh như băng của  u Dương Hải Đường.  

"Hừ! Phá cho ta!" Bạch Khởi lạnh lùng hừ mũi.  

Tiếp đó, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng vang rung trời.  

Rầm rầm rầm!  

Một giây sau cả đại trận chấn động lần thứ hai, sau đó vỡ nát, huyết sát tan biến.  

Đại trận bị phá rồi!  

Dương Bách Xuyên gỡ bỏ lớp bảo vệ của ba người tiểu hòa thượng, rốt cuộc cũng thở phào.  

Hắn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là đại ca Bạch Khởi quanh người tỏa ra dược lực, lơ lửng trên đại trận.  

"Hiền đệ, mọi người có sao không?" Bạch Khởi hỏi.  

"Làm phiền đại ca rồi, bọn đệ không sao." Dương Bách Xuyên vội vàng trả lời.  

Bạch Khởi gật đầu với hắn rồi nhìn ra đằng xa, đồng thời nói: "Phu nhân, nàng bảo vệ hiền đệ, giao mấy tên khốn này cho vi phu đối phó."  

"Phu quân cẩn thận nhé!"  

Dương Bách Xuyên thấy Bạch Tố bế hai bé vượn trắng đang đấu với  u Dương Hải Đường. Chắc là do hai đứa trẻ nên nàng hơi bó tay bó chân. Nghe phu quân nói vậy, nàng lập tức rút lui, bay đến trước mặt bốn người Dương Bách Xuyên.  

Thoắt cái Bạch Khởi đã xuất hiện trước mặt  u Dương Hải Đường. Hắn ta không cần pháp khí gì hết, trực tiếp vung nắm đấm đấu với  u Dương Hải Đường.  

Tu vi của hai người đều là Kim Đan kỳ đại viên mãn, nhưng bởi vì Bạch Khởi đã ăn linh đào của Dương Bách Xuyên nên cảnh giới tu vi mạnh hơn  u Dương Hải Đường một bậc, hơn nữa Yêu tộc vốn đã có yêu thân mạnh mẽ. Trong trận đánh,  u Dương Hải Đường liên tục lùi về phía sau, không dám cứng chọi cứng với Bạch Khởi, nhanh chóng rơi vào thế yếu.  

Bà ta chém một kiếm về phía Bạch Khởi rồi cấp tốc lùi đến trước thân binh của mình, hừ lạnh nói: "Kết trận trừ yêu!"  

Ngay sau đó, một trăm thân binh phía sau  u Dương Hải Đường nhanh chóng bao vây Bạch Khởi, tạo thành một trận pháp hình mai hoa. Trên người ai nấy đều tỏa ra chân khí mạnh mẽ, thậm chí còn mở ra lĩnh vực Kim Đan.  

Bình luận

Truyện đang đọc