SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Điều làm Dương Vấn Thiên kinh ngạc là Mạnh Trường Thanh giới thiệu Dương Bách Xuyên lại là môn chủ của Mạnh Trường Thanh. Ông ta vô cùng hiểu biết tính cách của Mạnh Trường Thanh, lười chết lôi thôi, thật ra nội tâm vô cùng cao ngạo, có thể bị Mạnh Trường Thanh tán thành, có lẽ Dương Bách Xuyên có chỗ hơn người.  

Nhìn Dương Bách Xuyên, nghiêm túc ôm quyền, nói: “Gặp qua Dương đạo hữu, hôm nay cảm tạ đạo hữu hỗ trợ.”  

“Tiền bối không cần đa lễ, lần này chúng ta đến muốn mời tiền bối hỗ trợ.” Dương Bách Xuyên không quanh co lòng vòng, cũng nói thẳng ra ý đồ đến.  

“Hử? Không biết lão già thối này có thể giúp đỡ được gì?” Dương Vấn Thiên nghiêm túc hỏi. Chỉ cần có thể giúp được, chắc chắn ông ta sẽ giúp, không nói đến hôm nay Mạnh Trường Thanh trợ giúp, chỉ bằng giao tình ngày xưa của hai người, Dương Vấn Thiên cũng sẽ không từ chối.  

Advertisement

Lúc này Dương Bách Xuyên liếc nhìn Mạnh Trường Thanh, ý bảo lúc này Mạnh Trường Thanh nên ra mặt.  

Mạnh Trường Thanh hiểu ý, cười ha ha nói: “Vấn Thiên lão nhân, việc này đối với ngươi là chuyện rất nhỏ, sẽ không làm ngươi khó xử, ngươi yên tâm. Thật ra chúng ta muốn nhờ ngươi đi đến tông môn chúng ta bố trí trận pháo bảo hộ mà thôi, thế nào, có thể cho chút mặt mũi hay không?”  

Dương Vấn Thiên nghe xong trong lòng cũng thở ra một hơi, chỉ là bố trí trận pháp, chuyện này không thành vấn đề, lập tức nói: “Không thành vấn đề, khác không dám nói, bày trận lão phu vẫn rất tự tin.”  

Advertisement

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng thở ra một hơi, chỉ cần Dương Vấn Thiên đồng ý thì dễ làm rồi, còn chi tiết chữa trị trận truyền tống và bày trận, đến lúc đó lại bàn cụ thể sau.  

Trước mắt Dương Bách Xuyên rất muốn biết đồ đệ Dương Quốc Trung của Dương Vấn Thiên có phải là phụ thân của mình hay không.  

Trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: “Tiền bối, vãn bối có một thỉnh cầu, không biết có thể nói hay không?’  

“Ngươi đã là môn chủ của lão Mạnh, đừng làm như người xa lạ, có chuyện nói xem.” Dương Vấn Thiên cũng là người thoải mái.  

Dương Bách Xuyên có chút khẩn trương, nói: “Vãn bối muốn gặp đồ đệ Dương Quốc Trung của ngươi.”  

“Gặp đồ đệ Dương Quốc Trung?” Dương Vấn Thiên nhăn mày lại, rất nghi hoặc.  

Mạnh Trường Thanh cười ha ha nói: “Vấn Thiên lão nhân đừng nghĩ nhiều, sau khi môn chủ của ta nghe nói đồ đệ Dương Quốc Trung của ngươi, nhớ đến một vị cố nhân của hắn, cho nên muốn gặp một lần, đơn giản như vậy.”  

“Cái này…” Dương Vấn Thiên nói: “Hiện tại Quốc Trung bị ta nhốt ở từ đường Dương gia, vì để tránh né Nghiêm gia, hiện giờ huynh đệ Nghiêm gia vừa mới đi, bây giờ gặp sợ không tốt lắm.”  

“Vấn Thiên lão nhân, tại sao ngươi lại cứng nhắc như vậy, trời sập xuống cũng có ta đi cùng ngươi, môn chủ của ta chỉ có chút yêu cầu nhỏ này ngươi cũng không cho mặt mũi? Được được được, coi như ta nhìn lầm ngươi, chúng ta đi.” Mạnh Trường Thanh tức giận ra vẻ phải đi.  

“Ta nói này, ngươi gấp cái gì, ta lại chưa nói không cho các ngươi gặp, còn không phải là Nghiêm gia vừa mới đi hay sao, hơn nữa đi vào từ đường Dương gia rồi không phải dễ dàng đi ra. Đi đi đi, ta dẫn các ngươi đi vào tìm hắn là được.” Dương Vấn Thiên trợn trắng mắt.  

“Ha ha, vậy mới đúng chứ, còn không phải chỉ là một từ đường thôi sao, chúng ta đi vào gặp người, lại không phải đi quấy rối, đúng hay không. Đi đi đi, dẫn đường đi.” Mạnh Trường Thanh cười ha ha.  

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng trở nên khẩn trương.  

Hắn khẩn trương bởi vì người sắp nhìn thấy rất có thể là phụ thân hắn, cũng khẩn trương vạn nhất không phải thì sao?  

Mang theo cảm xúc phức tạp, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đi theo Dương Vấn Thiên, đi đến trước cửa lớn của tòa tháp chín tầng.  

Tòa tháp này chính là địa điểm quan trọng của Dương gia, cũng là mảnh đất trung tâm nhất của Dương gia, bốn phía của quảng trường nhìn qua không có ai, thật ra toàn bộ kiến trúc của Dương gia đều xoay quanh quảng trường.  

Ngay từ đầu Dương Bách Xuyên không phát hiện, đến lúc đi dọc đường quan sát bốn phía nhìn đến tầm quan trọng của tầng tháp này mới hiểu được lúc đầu Dương Vấn Thiên do dự mới là bình thường.  

Hiện tại có thể dẫn theo hắn và Mạnh Trường Thanh, hai người ngoài đi vào nơi quan trọng của Dương gia cũng đã cho đủ mặt mũi.  

Sau khi đi đến trước cửa, Dương Vấn Thiên phất tay đánh ra hơn một ngàn pháp quyết trước cửa lớn của tòa tháp. Dương Bách Xuyên cảm thán ở trong lòng, không hổ danh là trận ma, chỉ cần nhìn tốc độ và sự thuần thục chiêu thức trận pháp, người bình thường không thể theo kịp.  

“Ầm ầm ầm ~”  

Sau một tiếng vang chấn động, cửa lớn dày nặng của tòa tháp chín tầng mở ra.  

Nhưng kỳ quái là, sau khi cánh cửa mở ra, bên trong nhìn qua đen thui, giống như hắc ám vô tận.  

Nhưng Dương Vấn Thiên đi phía trước dẫn đường, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh cũng không do dự đi theo phía sau ông ta.  

Sau khi đi vào, đi được tầm ba bước, Dương Vấn Thiên dừng lại, lần thứ hai đánh ra pháp quyết với hắc ám vô tận.  

Ngay sau đó trong bóng đêm xuất hiện ngân quang lấp lánh.  

Bình luận

Truyện đang đọc