SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đối với những người phụ nữ này, ngoại trừ cảm động, trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ còn lại thua thiệt, nghĩ nên đền bù bọn họ như thế nào.  

Nếu chưa đi vào Sơn Hải Giới, có lẽ anh còn đau đầu nên giải quyết vấn đề giữa mấy người phụ nữ như thế nào, nhưng từ sau khi trở về từ Sơn Hải Giới, trong lòng anh đã có đáp án.  

Trong 6 năm ở Sơn Hải Giới, tu vi tăng lên, tâm cảnh dần dần biến hóa, mỗi một lần ở bên ranh giới sinh tử, anh đều nghĩ về những người phụ nữ trên Địa Cầu.  

Nghĩ còn có thể nhìn thấy bọn họ không?  

Nghĩ khi nào bình an trở về Địa Cầu anh sẽ cho các cô một câu trả lời, đây là anh thiếu các cô, cũng là lúc nên đặt dấu chấm câu viên mãn.  

Người anh thua thiệt nhất chính là Triệu Nam, vợ chưa cưới của anh. Chỉ trong chớp mắt anh đã ở trong Sơn Hải Giới 6 năm, Triệu Nam đợi anh 6 năm, hơn nữa từ lúc quen biết đến hiện tại, cũng đã gần 10 năm.  

Một người phụ nữ có mấy cái mười năm?  

Mặc dù Triệu Nam cũng tu chân, không cần lo lắng vấn đề tuổi, nhưng cô sinh ra ở Địa Cầu mà không phải thế giới tu chân, quan niệm sẽ khác nhau, cô vẫn luôn chờ anh, sự thua thiệt này làm trái tim của Dương Bách Xuyên run rẩy.  

Còn có Liễu Linh Linh, sau khi đón cô trở về từ nước Pháp, ba qua đời, bị anh trai nuôi tính kế, làm Liễu Linh Linh thương tâm. Sau đó đến Vân Môn, bế quan tu luyện, kết quả anh biến mất, lại làm Liễu Linh Linh xuất hiện giúp anh bảo hộ sản nghiệp Vân Kỳ. Từ điểm này, tâm của cô vẫn giống như lúc ở trường học, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.  

Đã cô phụ cô một lần, Dương Bách Xuyên không muốn bỏ lỡ.  

Còn có Độc Cô Vô Tình, Lâm Hoan, Ninh Kha, Bộ Thanh Mai, Viên Kim Phượng, Âu Dương Ngọc Thanh, cũng đều là người phụ nữ đã phát sinh quan hệ xác thịt với anh, đều không rời đi trong 6 năm này, thậm chí đều dùng hành động riêng chứng minh các cô vẫn đang đợi anh.  

Nghĩ lại những gì mà các hồng nhan làm cho anh, Dương Bách Xuyên thở dài trong lòng, nhân sinh còn cầu gì nữa?  

Trong lòng thầm hạ quyết tâm, có chủ ý, anh phải cho bọn họ một đáp án.  

…...  

Sau khi xuống xe, Lý Đại Nghị gọi điện hỏi người bên Đế Đô, Triệu Nam đi chuyên cơ Vân Kỳ, nửa giờ sau sẽ đến Cố Đô.  

Lưu Tích Kỳ cũng lái xe đến đón máy bay, cho dù là đi cùng Dương Bách Xuyên đến đón hay sự tôn trọng người vợ cả Triệu Nam được cả Vân Môn công nhận, anh ta đều sẽ đến. Anh ta rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào, Vân Kỳ có thể toàn cầu hóa thành công trong mấy năm nay, hóa thân thành Vân Kỳ quốc tế, trở thành một con thuyền thương nghiệp tàu sân bay, công sức của Triệu Nam không thể thiếu.  

Thậm chí còn có cả mồ hôi trả giá của những người phụ nữ khác của Dương Bách Xuyên, không có các cô trợ giúp, Vân Kỳ quốc tế sẽ không có hôm nay, vì vậy Lưu Tích Kỳ cũng đến đón máy bay.  

Xuống xe đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, đột nhiên Dương Bách Xuyên nói với anh ta: “Cho cậu nửa năm sắp xếp công chuyện của Vân Kỳ, nửa năm sau bứt ra, những người phụ nữ của tôi đều rút khỏi Vân Kỳ, bọn họ bao gồm cậu, Lý Đại Nghị về sau không tập trung trên sự nghiệp nữa, chính cậu nghĩ cách vận chuyển công ty, tôi sẽ có công việc riêng cho các cậu.”  

Nói xong nói với Lý Đại Nghị: “Công việc trên tay anh cũng như vậy, ngoại trừ nhân viên quan trọng, nhưng chỉ cần là đệ tử Vân Môn, thông báo cho tất cả, trong vòng 3 ngày trở về Vân Môn, tôi có việc muốn tuyên bố.”  

Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị nghe âm thanh bình đạm của Dương Bách Xuyên nhưng trong giọng nói lộ ra hơi thở không thể nghi ngờ, làm một bụng lời nói của hai người nghẹn lại cổ.  

Thậm chí còn nhìn ánh mắt của Dương Bách Xuyên, đột nhiên hai người có một ảo giác làm tâm trí không nhịn được run lên.  

Theo bản năng nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của môn chủ.”  

Trong lòng hai người rất khó hiểu, rõ ràng Dương Bách Xuyên nói tu vi của anh mất hết, nhưng lúc này bọn họ lại cảm nhận được một loại tu đạo thông huyền?  

Bọn họ lại không biết tu vi của Dương Bách Xuyên mất đi nhưng không phải thực sự biến mất, chỉ bị sư phụ Vân Thiên Tà tạm thời phong ấn Nguyên Anh, chờ trong lòng anh ngộ đạo sẽ tiêu trừ hoàn toàn di chứng phản phệ của tám yêu hồn cổ, tu vi sẽ tự trở về.  

Hiện tại cảnh giới của Dương Bách Xuyên vẫn còn, hơn nữa đường đường là cảnh giới Nguyên Anh, hơi thở khí thể lại không phải thứ mà cảnh giới Trúc Cơ như Lý Đại Nghị và Lưu Tích Kỳ có thể ngăn cản, đây là tu đạo tồn tại trong vô hình.  

Thần bí là cảm nhận lúc này của Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị.  

Sau khi giao phó xong, Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị bắt đầu đi gọi điện thoại, bộ dáng nghiêm túc của Dương Bách Xuyên không giống nói đùa, hai người không dám vi phạm.  

Dương Bách Xuyên nhìn hai người đi gọi điện thoại, trong lòng nở nụ cười hài lòng. Trong lòng anh có một quy hoạch phát triển rõ ràng cho Vân Môn, bây giờ có La Phù Động Thiên, có thể đưa toàn bộ đệ tử Vân Môn đi vào La Phù Động Thiên tu luyện.  

La Phù chính là tông môn tiếng tăm lừng lẫy mấy vạn năm trước ở Sơn Hải Giới, đặc biệt linh khí trong Động Thiên sung túc, không phải thứ mà linh khí loãng trên Địa Cầu có thể so sánh, thậm chí còn nống đậm hơn linh khí thiên địa ở Sơn Hải Giới mấy chục lần. Có loại ưu thế này tồn tại, nếu Dương Bách Xuyên còn không sắp xếp đệ tử Vân Môn đi vào trong tu luyện, đó chính là phí phạm của trời.  

Sau khi chứng kiến qua văn minh tu chân của Sơn Hải Giới, trong lòng của Dương Bách Xuyên tràn ngập sầu lo. 

Bình luận

Truyện đang đọc