SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nghĩ, có lẽ Quan Thiên Ngạo đã bước vào hang động này, nếu như hang thứ ba đã có dị tượng, vậy thì dứt khoát chọn luôn con đường này đi.  

Sau mười phút, bọn họ xuất hiện ở một không gian chừng hơn một trăm mét vuông, phù văn lóe lên khắp nơi, tiếng gầm rống không thuộc về con người vang vọng.  

Hai người vừa bước vào đã trông thấy Quan Thiên Ngạo.  

Có điều lúc này, cơ thể Quan Thiên Ngạo đang trôi nổi trên không, hắn đang cầm một thứ gì đó hình thoi lớn chừng bàn tay.  

Advertisement

“Rống rống rống ~”  

Từng tiếng gào thét phát ra từ trong miệng của Quan Thiên Ngạo, mà vật trong tay hắn lại lóe lên ánh sáng đỏ theo quy luật.  

Phản ứng đầu tiên của Dương Bách Xuyên là mảnh vỡ Thiên Trảm!  

Vật hình thoi trong tay Quan Thiên Ngạo chính là mảnh vỡ Thiên Trảm.

Mặc dù Dương Bách Xuyên chưa từng thấy mảnh vỡ Thiên Trảm, nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức quỷ dị vô cùng cường đại tản ra từ đồ vật kia.  

Nhìn hình dạng thì có vẻ giống mảnh vỡ Thiên Trảm, trông giống hình thoi nhưng thực ra mảnh vỡ Thiên Trảm không có hình dạng cụ thể.  

Nhìn qua tình huống hiện tại, hắn cũng không biết Quan Thiên Ngạo đã hấp thụ lực lượng của mảnh vỡ Thiên Trảm hay là mảnh vỡ Thiên Trảm đang hút sức mạnh của Quan Thiên Ngạo.  

Dù sao thì cả mảnh vỡ Thiên Trảm và Quan Thiên Ngạo đều đang trôi lơ lửng.  

Cảnh tượng này rất quỷ dị.  

Quan Thiên Ngạo phát ra tiếng rống không thuộc về con người, hình thoi trong tay hắn tản ra ánh sáng đỏ theo quy luật, nhưng hắn vẫn không thể khẳng định được, ai đang hút sức mạnh của ai.  

Lúc này, Quan Thiên Ngạo đang ở trong một trạng thái dày vò, Dương Bách Xuyên cũng không phải dạng quân tử gì, hắn nhấc kiếm chém về phía Quan Thiên Ngạo.  

Dù sao thì Quan Thiên Ngạo là kẻ địch còn Dương Bách Xuyên không phải quân tử.  

Bây giờ tiêu diệt kẻ địch mới là quan trọng nhất.  

Một kém chiếm ra chính là chín đạo Phong Nhẫn.  

Chỉ cần Quan Thiên Ngạo không cử động thì chắc chắn sẽ chết.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vừa động thủ thì đã phát hiện, bản thân đã nghĩ quá đơn giản.  

Khi kiếm khí Phong Nhẫn chém tới Quan Thiên Ngạo, chỉ thấy xung quanh Quan Thiên Ngạo bừng lên ánh sáng đỏ, hóa giải chín đạo kiếm khí mà không hề tốn chút sức lực nào.  

Ngay sau đó, một màn khiến cho trái tim Dương Bách Xuyên đập loạn xuất hiện, Quan Thiên Ngạo bỗng dưng rống lên một tiếng rồi buông lỏng vật hình thoi tay.  

Giữa ánh sáng đỏ lập lòe, vật hình thoi màu đỏ hóa thành ba mảnh, hoặc nói đúng hơn thì nó vốn là ba mảnh nhưng lại bị Quan Thiên Ngạo hợp thành một khối.  

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên nghĩ mình đã đoán đúng, nếu như vật hình thoi này chính là mảnh vỡ Thiên Trảm, quả thật có thể dung hợp thành một khối, bởi vì xét cho cùng thì mảnh vỡ Thiên Trảm là thiên ấn của Sơn Hải, đây chính là một chí bảo hoàn chỉnh.  

Ba khối hình thoi sau khi tách ra cũng không hề rơi xuống mà tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, giây sau Dương Bách Xuyên nhìn lên, hắn phát hiện bên trong vần sáng xuất hiện một đứa trẻ mặc áo đỏ chừng tám – chín tuổi, thằng bé mỉm cười nói: “Đại ca ca, mau qua đây. Ba mảnh Thiên Trảm này cho ca hết đó.”  

Lúc này, đầu óc Dương Bách Xuyên là một mảng trống rỗng, hắn không tự chủ được mà bước về phía đứa trẻ kia.  

“Gào ~”  

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng rống vang vọng của rồng.  

Dương Bách Xuyên giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình đã bị đứa trẻ trong vầng sáng kia mê hoặc.  

“Vân Tử, mau tỉnh lại ~”  

Mai tỷ bỗng nhiên rống lên, chính âm thanh này đã khiến Dương Bách Xuyên thức tỉnh.  

Trong nháy mắt, Kim Long lượn quanh trước người Dương Bách Xuyên, sau đó nhìn chằm chằm vào đứa trẻ áo đỏ kia.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện, đứa trẻ quỷ dị kia căn bản không phải là thực thể, nó chỉ là một hình ảnh phản chiếu được tụ hợp bởi năng lượng phát ra từ ba mảnh Thiên Trảm kia.  

“Rống ~” 

Bình luận

Truyện đang đọc