SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nhìn thấy được một cánh cửa năng lượng, cũng cảm nhận được lực lượng của không gian truyền tống.  

Lúc này Mạnh Trường Thanh không nhịn được nói: “Vấn Thiên lão nhân, đây là…?”  

Dường như Mạnh Trường Thanh đã nhận ra thủ đoạn trận pháp của Dương Vấn Thiên, nhưng lại không dám xác định, trên mặt tràn ngập khiếp sợ và hâm mộ.  

Dương Vấn Thiên quay đầu nhìn Mạnh Trường Thanh, gật đầu nói: “Lão Mạnh đoán không sai, thủ đoạn trận pháp này chính là trận pháp năm đó chúng ta từng thấy ở di tích thượng cổ kia, chẳng qua gần một ngàn năm ta mới chỉ tìm hiểu được một phần mười, cũng coi như trông mèo vẽ hổ.  

Advertisement

Năm đó suýt chút nữa chúng ta bỏ mạng ở nơi đó, lại cũng thấy được tiên trận thượng cổ, cuộc đời này không còn gì hối tiếc. Sau này ra sẽ đưa cho ngươi những gì ta hiểu được mấy năm nay, chúng ta cùng tìm hiểu giao lưu, trận tiên kia liên tục biến hóa, ta cũng chỉ ngộ được một ít da lông của truyền tống phòng ngự, uy lực nhất vẫn là các loại sát trận, nếu ngươi đến tìm hiểu có lẽ sẽ có thu hoạch lớn.  

Lại nói, nếu năm đó không phải vì ta, ngươi cũng không đến mức bị cổ trùng tra tấn nhiều năm như vậy. Nếu toàn tâm toàn ý đi tìm hiểu tiên trận, với đạo công kích của ngươi, có lẽ ngươi sẽ đạt đến một cảnh giới cực cao.”  

“Ha ha, Vấn Thiên lão nhân, chuyện cũ thì bỏ qua đi, ngươi ta cũng coi như có cơ duyên riêng, chờ cổ trùng trong cơ thể ta bị loại bỏ, chúng ta lại cùng nhau tìm hiểu tiên trận đó là được. Nếu sau này có cơ hội, ta còn muốn lang bạt đến chỗ tiên trận kia, cho dù chết ở đó cũng không hối tiếc. Trước khi chưa gặp qua tiên trận kia, chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng.” Mạnh Trường Thanh nhắc đến tiên trận gì đó, hai mắt sáng rực, lóe lên điên cuồng.  

Advertisement

Dương Vấn Thiên cũng cười ha ha nói: “Đúng vậy, sau này có cơ hội chúng ta cùng đi xem, có thể hiểu được tiên trận kia chết cũng không tiếc…”  

Dương Bách Xuyên nghe hai người nhắc đến trận pháp, cả người trở nên cuồng nhiệt, tròng lòng toát mồ hôi lạnh, thật đúng là trận tiên trận ma, danh bất hư truyền.  

Đối với trận pháp, Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên đều là kẻ điên, những kẻ cực kỳ si mê cuồng trận pháp.  

Có tín ngưỡng cuồng nhiệt với trận pháp.  

Nhưng cũng vì như vậy bọn họ mới được xưng là trận tiên trận ma.  

Lại nói, hai lão nhân này mới là những người chấp nhất với đại đạo nhất.  

Cũng không biết là dạng trận pháp gì mới có thể bị hai người gọi là tiên trận, si mê si cuồng.  

Không nhịn được, hỏi: “Trận pháp mà các ngươi đang nói thực sự thần kỳ như vậy?”  

Hai người cuồng trận pháp bị Dương Bách Xuyên ngắt lời cũng không tức giận, Mạnh Trường Thanh nhớ lại, nói: “Đó là một trận pháp thượng cổ nằm sâu trong châu Tây Sơn, thực sự liên tục biến hóa, được gọi là tiên trận. Cổ trùng trong cơ thể ta chính là một chi tiết nho nhỏ xuất hiện trong trận pháp. Trận pháp thượng cổ ở di tích kia khổng lồ khó lường, có cơ hội môn chủ cũng nên đến kiến thức.”  

Mạnh Trường Thanh nói.  

Ngoài miệng Dương Bách Xuyên cười ha ha, nhưng trong lòng lại đang nói: “Đầu óc có bệnh mới quay lại đó, CMN suýt chút nữa ngươi cũng ném cả mạng già, hiện tại còn dám đi, còn tưởng lừa dối ta, không có cửa đâu.”  

Trong lúc nói chuyện, Dương Vấn Thiên lại mở ra một cánh cửa.  

Tính lên đây là cánh cửa thứ chín được Dương Vấn Thiên mở ra.  

Cánh cửa phức tạp như vậy, cho dù Dương Vấn Thiên để Nghiêm Cơ Sơn và Nghiêm Tông Thanh tấn công tòa tháp chín tầng, sợ rằng cũng không qua được mấy cánh cửa.  

“Đến rồi ~”  

Dương Vấn Thiên dứt lời, ba người bước vào cánh cửa.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên phát hiện mình đã xuất hiện trong một đại sảnh.  

Khắp nơi sáng bừng, phát hiện phía trước có từng hàng linh vị, có trường minh đăng vạn năm chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, có lẽ nơi này mới là tầng thứ nhất của tòa tháp chín tầng.  

“Sư phụ, sao ngài lại đến đây.”  

Trong lúc Dương Bách Xuyên đang quan sát hoàn cảnh đại sảnh, một âm thanh hồn hậu vang vang  lên từ hành lang tầng thứ hai, Dương Bách Xuyên nghe thấy cả người chấn động.

Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hành lang tầng hai xuất hiện một bóng người.  

Giờ phút này, trái tim Dương Bách Xuyên đập thình thịch...  

Nghe giọng nói có thể là trung kỳ, rất hùng hậu, trong trí nhớ của hắn có chút mơ hồ, dường như rất trùng khớp với giọng nói của cha.  

Năm đó, lúc cha rời đi thì hắn mới bốn tuổi, có một số ký ức mơ hồ rải rác.  

Bây giờ nghe giọng nói này, quả nhiên là khiến nội tâm Dương Bách Xuyên không khỏi phát run.  

Hắn... thực ra rất sợ. 

Bình luận

Truyện đang đọc