SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ đường đường là tổng giám đốc của Vân Kỳ, bị Tửu Tiên lão đầu răn dạy mặt đỏ tai hồng, không nhịn được muốn cười, nhưng mà anh muốn chờ nổi giận với hai người, hít sâu một hơi, nghẹn trở về, cứng mặt ho khan hai tiếng đi tới.  

“Anh~”  

“Nhóc Xuyên~”  

Dương San San và Lưu Tích Kỳ nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện vui vẻ kêu to.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn răn dạy em gái tội chống đối bà nội một trận, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Dương San San đang vui vẻ chạy tới ôm, ngay sau đó Lưu Tích Kỳ cho anh một nắm đấm, sau một trận đánh nhau, cuối cùng cũng không nổi giận.  

Đương nhiên nói cho những gì nên nói, rất nghiêm khắc nói cho Dương San San bảo ngày mai cô bé đi học.  

Ba người ngồi xuống nói chuyện phiếm, Dương Bách Xuyên chuẩn bị tốt để hỏi tình huống tu luyện của hai người một chút.  

Nhưng lúc này Tửu Tiên lão đầu đang nằm trên tảng đá uống rượu đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn về phía ngoài thôn, híp mắt uống một ngụm rượu nói: “Nhóc Xuyên, có khách đến thăm, cậu chuẩn bị nghênh đón đi!”   

Cả người Dương Bách Xuyên run lên đồng thời nhìn về phía ngoài thôn.

Từ vẻ mặt của Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên nhìn thoáng cái đã biết vị khách ông ta nói không phải là vị khách thật.  

Vị khách có thể khiến cho Tửu Tiên lão đầu trịnh trọng nhắc nhở, Dương Bách Xuyên đoán cũng không có bao nhiêu người.  

Tửu Tiên lão đầu là sự tồn tại vượt qua Tiên Thiên, ở trong mắt ông ta, năng khiếu tầm thường không lọt vào mắt.  

Như vậy cũng biết người có thể đến cửa là ai.  

Thần Tông và Thanh Thành ư?  

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ phía chân trời, vang vọng bốn phương tám hướng: “Thần Tông đến thăm hỏi, chẳng lẽ Vân Môn không biết lễ tiếp khách sao?”  

Ngay sau đó ông ta lại nói tiếp: “Mộc Quảng Hàn của phái Thanh Thành bái sơn.”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy hai giọng này, sắc mặt thay đổi trong phút chốc, trong lòng thầm nghĩ: “Cao thủ.”  

Lúc này, anh nói với Dương San San và Lưu Tích Kỳ: “Hai người lập tức quay về thôn, San San mở đại trận.”  

Dương San San và Lưu Tích Kỳ cũng nhìn ra sắc mặt Dương Bách Xuyên sai sai, nghe thấy tiếng chấn động như sấm sét ở chân trời, biết xảy ra chuyện lớn, cũng không dám hỏi nhiều, hai người vội vàng xuống núi.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn về phía Tửu Tiên lão đầu, hỏi: “Đại trưởng lão, có bao nhiêu người đến đây? Tu vi gì?”  

Tửu Tiên lão đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Bách Xuyên, cười ha ha, nói: “Sao thế? Thằng nhóc cậu cũng có lúc sợ hãi à?”  

“Nói thừa, người thân bạn bè của con đều ở đây, nếu chỉ có mình con, điếc không sợ súng thì có gì phải sợ chứ?” Dương Bách Xuyên trợn mắt trắng nói.  

“Ừm, biết nói tiếng người rồi, trọng tình cảm, phần này giống như ta. Hơn mười người đến, ai ai cũng là Tiên Thiên, còn tu vi gì thì cậu cứ thử xem là biết ha ha. Thả lỏng đi, đừng lo lắng, cùng lắm thì đánh nhau thôi.” Tửu Tiên lão đầu ra vẻ không sao cả, nói.  

Dương Bách Xuyên nghe xong, cảm giác lời nói của lão già kia không đúng, hình như đang bắt nạt mình!  

Nhưng mà lúc này anh không hơi sức đâu mà đấu võ mồm với Tửu Tiên lão đầu, lúc nghe ông ta nói có hơn mười Tiên Thiên, trong lòng anh trĩu xuống.  

Dùng Thuật Ngự Phong lập tức bay ra ngoài thôn, nói với Tửu Tiên lão đầu: “Đại trưởng lão, đi với con đi, lúc về mời người uống rượu ngon.” 

Bình luận

Truyện đang đọc