SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Phong Thiên Nhai lóe lên một tia sáng.  

Tô Tâm Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Anh Phong, anh đi cùng tôi đi, dù sao tôi cũng chỉ là một người bình thường, có anh ở bên cạnh tôi cũng an tâm, hơn nữa các người đều là võ cổ giả, cũng có nhiều chủ đề để nói chuyện.”  

“Quyết định như vậy đi~” Phong Thiên Nhai gật đầu cười.  

Ngay lập tức, Tô Tâm Hà gọi lớn: “Người đâu, mau đi gọi cô chủ tới đây.”  

…  

Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết, vì anh mà cả nhà họ Tô loạn cả lên, gây ra chấn động rất lớn.  

Sau khi Dương Bách Xuyên và Viên Kim Phượng về tới nhà, hai người đại chiến ba trăm hiệp trong phòng khách.  

“Hừ ~”  

Thở dốc một tiếng, Viên Kim Phượng xụi lơ trên sofa.  

Dương Bách Xuyên cười gian trá, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.  

Tắm xong, anh đi tới nằm cạnh Viên Kim Phượng.  

Lúc này, Viên Kim Phượng nói: “Cậu nghĩ, ba ngày sau mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?”  

“Yên tâm đi, chị còn không tin em à, mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ, còn nữa, hôm nay em sẽ nói cho chị biết thân phận thật sự của em…”  

Dương Bách Xuyên ôm Viên Kim Phượng, kể cho cô về Tu Chân, Võ Giả còn cả Vân Môn, bây giờ anh chuẩn bị truyền dạy tu chân cho Viên Kim Phượng, về chuyện quản lý công ty, anh cũng biết rõ Viên Kim Phượng không hề am hiểu, cũng không có kế hoạch để lăn lộn ở một thị trường quốc tế như đảo Hồng Kông này.  

Cũng chỉ có con đường tu chân mới khiến cô thay đổi, thay đổi ý nghĩ vẫn luôn tự cho mình là khắc tinh.  

Hơn nửa tiếng đồng hồ, Viên Kim Phượng nghe Dương Bách Xuyên nói xong, ánh mắt cô lấp lánh đầy vui mừng hỏi: “Chị…chị thật sự có thể tu chân sao?”  



“Được, chị nghe em, đợi sau khi phiên tòa kết thúc, chị sẽ bán lại công ty, chị cũng không có trình độ gì, càng không có kinh nghiệm quản lý, nếu cứ để người ngoài quản lý công ty thì chị cũng không yên tâm, chị sợ lại xảy ra những chuyện như vậy.” Viên Kim Phượng phiền não nói. 

“Được, chị đừng quan tâm chuyện này nữa, để em giải quyết, vừa lúc Thiết Đản muốn tới đảo Hồng Kông để phát triển, nếu vậy thì để Vân Kỳ thu mua lại công ty của chị, sau đó chị cứ yên tâm quay về Vân Môn tu chân, đợi sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi tới sao trời biển rộng…” 

Người nào đó họ Dương đã vẽ cho Viên Kim Phượng một tương lai, đây quả thật là kế hoạch khiến cô mê mẩn, sau khi nhỏ giọng đồng ý, Viên Kim Phượng vừa lấy lại được chút sức lực đã chủ động quấn lấy người Dương Bách Xuyên…áo choàng tắm rơi trên mặt đất. 

Trong phòng khách lại vang lên từng tiếng rên rỉ. 

… 

Ngày hôm sau, Dương Bách Xuyên dậy rất sớm, khi anh đang luyện quyền trong sân, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng phanh xe, ngẩng đầu nhìn thì thấy bốn năm chiếc Mercedes phiên bản thiết kế riêng dừng trước cửa. 

Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Tô Cẩn. Anh còn đang định đi tìm cô nhóc này, không ngờ cô lại tự mình tới đây, Dương Bách Xuyên cũng không hề ngạc nhiên vì sao Tô Cẩn có thể tìm được địa chỉ của Viên Kim Phượng, nhà họ Tô muốn điều tra một người ở đảo Hồng Kông chỉ giống như một bữa ăn sáng mà thôi. 

Anh nghe Tô Cẩn gọi to: “Anh Xuyên ~” 

Sau khi chào hỏi một tiếng, cô chạy về chiếc xe phía sau. 

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới chú ý tới hai người bước xuống từ chiếc xe đó, nhìn bề ngoài có lẽ là khoảng bốn, năm mươi tuổi. 

Khi thấy một trong hai người đó, Dương Bách Xuyên híp mắt nói thầm: “Võ cổ giả của nhà họ Tô là Tiên Thiên tầng sáu, không tệ, không tệ!”

Bình luận

Truyện đang đọc