SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chờ sau khi Bách Sơn đi, Thiên Tuyệt mới cười nói với Dương Bách Xuyên: “Sư tổ à, tối nay tôi và Minh Tuyệt cùng đến thăm hỏi ngài, ngài xem...?”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Chuyện nà... không phải tôi đã đồng ý với người ta là đến nhà bọn họ uống rượu thưởng thức trà rồi sao~”  

“Sư tổ yên tâm, trong tay tôi có thứ tốt hơn cả linh trà rượu ngon, mời sư tổ thưởng thức.” Vẻ mặt Thiên Tuyệt hớn hở nói.  

“Đúng đúng đúng, tôi cũng có tôi cũng có ~” Minh Tuyệt cũng không cam lòng tụt lại phía sau.  

“Vậy sao, vậy quay về rồi hai người cứ cùng nhau tới đây.” Trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ nở hoa, sao anh có thể không nhìn ra chút tâm tư của Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt, nhưng nếu bọn họ có thứ tốt hiếu kính, vậy đương nhiên là có thể.  

Ngay lúc ba người nói chuyện, đột nhiên một tiếng sóng biển lớn vang lên, khiến ba người hoảng sợ.  

Vừa quay đầu lại thì thấy Trần Phong Tử đang tu luyện đã tỉnh lại, vui mừng đến ch ảy nước mắt.  

Trần Phong Tử lập tức trịnh trọng cảm ơn Dương Bách Xuyên: “Trần Phong Tử cảm ơn ơn nghĩa to lớn của sư tổ, tài năng của Thần Nhân sư tổ, Trần Phong Tử ghi nhớ cả đời.” Trong lúc nói chuyện, trong ánh mắt Trần Phong Tử tràn đầy kính trọng và cuồng nhiệt.

Đối mặt với sự cảm kích của Trần Phong Tử, Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Đứng lên đi, đây là thứ anh xứng đáng, mấy chục năm tích luỹ bình cảnh, có thể một hơi đột phá đến Tiên Thiên tầng sáu cũng là trong dự đoán. Nhưng tôi có một câu muốn nói cho anh biết, con đường này của anh tồn tại có tồn tại cả nguy hiểm và cơ hội, nếu như cảm thấy đúng thì tiếp tục, nếu như cảm giác không đúng thì đừng thực hiện. Hiện giờ mạch ẩn trong cơ thể anh đã thông toàn bộ, cho dù là kẻ vô địch cùng cảnh giới vô địch, ở cảnh giới này thì chớ đi đường tắt đặt nền móng tốt, vượt qua Tiên Thiên cũng không phải không có khả năng.”  

“Vượt qua Tiên Thiên sao?” Ánh sáng trong mắt Trần Phong Tử lấp lánh.  

Nghe vậy, Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt ở một bên đều chấn động cả người.  

Ở cảnh giới võ đạo, vượt qua Tiên Thiên chính là một thần thoại truyền thuyết.  

Ở giới võ cổ, mọi người đều biết sau cảnh giới Tiên Thiên còn có cảnh giới khác. Tiên Thiên cũng không phải là trọng điểm của võ cổ giả, nhưng không ai biết sau Tiên Thiên là cảnh giới gì, cũng không biết sau khi đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong, con đường kế tiếp nên đi như thế nào.  

Nhưng ở thời cổ đại, các đại tông môn lại có ghi chép liên quan đến sau Tiên Thiên, nhưng ở trong cấm địa của tông môn, các đại cổ xưa tông môn rõ ràng bí mật này nhất, các thế lực khác có lẽ có nhưng rất ít.  

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cường giả tông môn đạt tới sau Tiên Thiên tầng sáu hoặc ngoại trừ Vân Du, hoặc tu luyện tới Tiên Thiên đỉnh phong sau đó tiến vào cấm địa.  

Bởi vì ở cấm địa chỉ ghi lại bí mật sau Tiên Thiên là cảnh giới gì, chứ không ghi tiếp tục tu luyện thế nào.  

Cả giới võ cổ ai lại không hy vọng thăng thành trên Tiên Thiên chứ?  

Sau khi nghe Dương Bách Xuyên nhắc tới cảnh giới trên Tiên Thiên, ba người đều không bình tĩnh.  

Thiên Tuyệt là người đầu tiên mất bình tĩnh hỏi: “Sư tổ, ngài có biết cảnh giới sau Tiên Thiên không?”  

Dương Bách Xuyên kinh ngạc. Anh hỏi ngược lại: “Lẽ nào mấy người không biết ư?”  

Thiên Tuyệt cười khổ lắc đầu nói: “Đây là bí mật mà mỗi một võ cổ giả trong cả giới cổ võ đều muốn biết, đáng tiếc là không ai biết, chỉ có tin đồn là ở cấm địa có ghi chép, nhưng một khi tiến vào cấm địa, không ai có thể đi ra ngoài, cho nên bên ngoài không có một ai biết sau Tiên Thiên là cảnh giới gì, càng không biết tu luyện như thế nào.”  

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng: “Mấy người cũng không biết sao tôi biết được, nhưng Tiên Thiên tương ứng với Trúc Cơ của tu chân giả, dựa theo cảnh giới tu chân giả, sau Tiên Thiên chính là Kim Đan, ở võ cổ giả chắc chắn sẽ có sau Tiên Thiên, nhưng không biết tên là gì, nghĩ đến chắc cũng là Kim Đan giống tu chân giả.  

Nhưng chuyện này ta không nói thì tốt hơn, tránh dẫn đến nhiều phiền phức không đáng có, Vân Môn là tu chân giả. Nhưng khác với võ cổ giả, lỡ như để cho võ cổ giả nhìn trộm, Vân Môn và mình cũng đừng nghỉ đến yên bình.”  

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên hắng giọng nói: “Khụ khụ, tôi làm sao biết được. Tôi đoán chắc chắn có, nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ mấy người quan tâm cái này làm gì? Muốn quan tâm cũng phải chờ tu vi của ông đạt tới Tiên Thiên tầng chín đỉnh phong rồi nói sau đúng không? Con đường cầu đạo phải có từng dấu chân đi lên từng bước, đi thật kiên định mới có thể nhìn thấy cửa đại đạo, đừng có ngày nào cũng mơ tưởng xa vời.”  

Dương mỗ vì muốn dời sự chú ý nên đã dạy dỗ ba người một trận.  

Bình luận

Truyện đang đọc