SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng hiểu ra, chẳng trách lão tổ Kình Thiên Môn có tu vi Xuất Khiếu đại viên mãn vẫn không đuổi theo hắn vào sa mạc, vạn năm trước Kình Thiên Môn là một trong những thế lực đứng đầu, lão tổ bọn họ không thể không tuân theo tổ huấn.  

Chẳng qua đối với những tông môn thế lực nổi lên sau vạn năm, bọn họ không thèm để ý tới tổ huấn này, dù sao cũng không phải tổ tiên tông môn lập ra.  

Mặt khác, dựa theo lời của Bạch Tiểu Sinh, cái này cũng không có tác dụng với khách phiêu lưu, nơi nào càng nguy hiểm càng là thiên đường đối với đám người này.  

Bốn huynh muội bọn họ chính là khách phiêu lưu, có thể đột phá lên Xuất Khiếu Cảnh đều dựa vào việc tìm kiếm thiên tài địa bảo đổi lấy tài nguyên mới có được thành tựu hôm nay.  

Thế nhưng nói đi thì cũng nói lại, cái nghề phiêu lưu này có độ nguy hiểm rất cao, dễ dàng ngã xuống mất mạng, hễ là khách phiêu lưu có thể đột phá đến Xuất Khiếu Cảnh đều là người có thiên phú dị bẩm hoặc năng khiếu riêng.  

Dương Bách Xuyên chỉ biết sơ sơ về nghề này chứ không rõ tường tận, hắn đang vội lên đường nên không hỏi thăm tình hình cụ thể, rốt cuộc khách phiêu lưu là quần thể như thế nào.  

Hắn chỉ hỏi Bạch Tiểu Sinh một câu: “Bạch huynh, có thể kể một chút chuyện xưa của khách phiêu lưu các ngươi không?”  

Bạch Tiểu Sinh nghe xong bỗng im lặng, cúi đầu đi nhanh, Dương Bách Xuyên không hỏi nữa, thầm nghĩ lẽ nào khách phiêu lưu còn có chuyện xưa?  

Nếu Bạch Tiểu Sinh kiêng kị không thể nói, hắn cũng không cố hỏi nữa, được thì đối phương đã tự kể cho hắn rồi.  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên cho rằng Bạch Tiểu Sinh sẽ im luôn, cây quạt trong tay hắn ta bỗng phạch một tiếng mở ra, vừa đi vừa sâu kín nói: “Khách phiêu lưu là nghề vĩ đại nhất trên đời này, cũng là một đám người cực kỳ có tín ngưỡng, tuy nhiên cũng có một số kẻ đáng thương.”  

Nghe vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên hơi rục rịch, chờ đối phương kể tiếp. Nghe giọng điệu của Bạch Tiểu Sinh có một loại đau thương nhưng cũng tràn ngập hăng hái, lúc nhắc tới khách phiêu lưu, giọng hắn ta rất phức tạp.  

Xem ra trong này chứa rất nhiều chuyện xưa.  

Quả nhiên, Bạch Tiểu Sinh tiếp tục: “Thật ra trong lịch sử Sơn Hải Giới, nghề khách phiêu lưu xuất hiện không lâu lắm nhưng cũng đã truyền thừa mười vạn năm.  

Sơn Hải Giới là thế giới tu chân, lấy tu chân giả Nhân tộc là chủ đạo, tuy nhiên đẳng cấp lại phân chia rất nghiêm ngặt. Đầu tiên là các tông môn tu chân đứng đầu, kế là các thế lực tu chân, sau đó là các tán tu.  

Mọi người đều biết tu chân giả tu luyện dựa vào tài nguyên, thế nhưng tài nguyên đều có hạn, hầu như đều trong trạng thái bị các tông môn tu chân đỉnh cấp nắm giữ rồi, có thiên tài địa bảo gì thì bọn họ được hưởng đầu tiên, kế tiếp là các thế gia tu chân, cuối cùng sót lại cho tán tu chẳng còn tí gì.  

Có thể nói tán tu chính là quần thể thấp nhất ở Sơn Hải Giới, không có tông môn làm chỗ dựa, không có tài nguyên tu luyện, trừ khi có thiên phú dị bẩm nếu không rất khó tu luyện đại thành. Đứng trước tông môn và thế gia, mạng của tán tu cũng thấp kém nhất, tranh đoạt tài nguyên có hạn rất tàn khốc.  

Vì vậy tán tu đều trưởng thành trong cực khổ, nếu không tranh nổi với tông môn thế gia thì tự nghĩ cách khác, trong truyền thuyết mấy mươi vạn năm trước từng xuất hiện một kỳ tài tán tu, không phải vì hắn có thiên phú vượt trội mà vì hắn tìm ra một con đường phát triển dành cho tán tu.  

Đó chính là nghề khách phiêu lưu, lúc đầu, người này chỉ thử đi tìm thiên tài địa bảo ở những nơi tông môn thế gia không dám đi, tìm được một ít thì trao đổi với bọn họ lấy tài nguyên tu luyện cần thiết, ví dụ như đan dược, pháp khí, công pháp điển tịch vâng vâng.  

Dần dà, càng nhiều người đi theo hắn, thế gian liền có danh xưng khách phiêu lưu này, hay nói đúng hơn là cái nghề này. Bọn họ tu luyện dựa vào việc liều mạng, theo đuổi Đại Đạo.  

Cho nên nói nghề phiêu lưu có xuất xứ từ tán tu, thế nhưng không phải tất cả tán tiên đều đi theo nghề này, dù sao nơi khách phiêu lưu đi tới đều là nơi đại hung đại hiểm, chỉ cần vô ý là sẽ ngã xuống, đồng thời cũng là nghề chết nhanh nhất.  

Không phải ai cũng muốn đi theo người kia, nhưng nói cho cùng người nọ cũng tìm được một con đường cho tán tu thế gian, bởi vì các nơi hung hiểm không liên quan đến lợi ích của tông môn và thế gia. Ngược lại một ít tông môn thế gia không chiếm được thiên tài địa bảo còn treo thưởng để khách phiêu lưu đi bán mạng, từ đó lấy được thứ mình cần.  

Khách phiêu lưu trở thành một chức nghiệp trong tu chân giả, cũng bởi vì sau này dần dần phát triển trở thành một quần thể, hình thành thế đối lập với tông môn, thế gia…”  

Nói đến đây, Bạch Tiểu Sinh khẽ thở dài dừng lại, trong ánh mắt tràn ngập kính nể và cuồng nhiệt, tiếp tục nói: “Vị kỳ tài phiêu lưu đầu tiên, sau này được quần thể khách phiêu lưu càng ngày càng khổng lồ tôn xưng là Vua phiêu lưu, về sau hắn thành lập Vương quốc Phiêu Lưu, bản thân chính là thế hệ vua phiêu lưu đầu tiên.  

Càng ngày càng nhiều tán tu theo đuổi Đại Đạo gia nhập Vương quốc Phiêu Lưu, đi đến những nơi nhân loại không thể đến hay các tông môn thế gia không dám bước vào khắp đại lục Sơn Hải Giới, từng món thiên tài địa bảo hiện thế trong tay khách phiêu lưu, sau lưng lại là từng sinh mạng ngã xuống.  

Sau đó vị Vua phiêu lưu kia và thủ hạ của hắn, thập đại thánh vệ đều biến mất ở Sơn Hải Giới. Có người nói bọn họ đã vượt qua Thiên Trảm đi một thế giới khác, cũng có người nói bọn họ mạo hiểm tiến vào Tuyệt Địa, còn có lời đồn bởi vì Vua phiêu lưu và thủ hạ thập đại thánh vệ của hắn quá cường đại nên đã bị tông môn thế gia liên hợp lại chém giết.  

Chẳng qua những thứ này đều là lời đồn, Vương quốc Phiêu Lưu từ lúc thành lập đến ngày hôm nay, bởi vì Vua phiêu lưu mất tích nên không còn lãnh tụ tinh thần, trở thành năm bè bảy mảng, mỗi người đều tự làm chủ, giống như bốn huynh muội chúng ta chính là một tiểu đoàn thể. Khắp Vương quốc Phiêu Lưu và Sơn Hải Giới, tổ chức nhỏ giống như huynh muội bọn ta tồn tại rất nhiều nhưng đều không thành tài được, hiện giờ khách phiêu lưu hoàn toàn lưu lạc thành công cụ của các tông môn thế gia.  

Bọn họ muốn thiên tài địa bảo gì chỉ cần treo thưởng là sẽ có khách phiêu lưu bán mạng tìm kiếm, hơn nữa trả giá rất thấp. Thế nhưng cũng không có cách nào, tất cả mọi người muốn tăng tu vi thực lực, không thể không bán mạng.”  

Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu Bạch Tiểu Sinh tràn đầy cô đơn.   

Bình luận

Truyện đang đọc