SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chỉ trong giây lát, Đoan Mộc Hành Thiên bị Hắc Điêu túm lấy quẳng ra ngoài đập vào vách đá vang lên một tiếng nặng nề, cơ thể ông lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.  

“Ông ngoại!!”  

Hai mắt Dương Bách Xuyên đầy tia máu, gầm lên một tiếng, bật dậy gào lên với Hắc Điêu: “Súc sinh, mau nhận lấy cái chết!”  

Lúc này anh thúc giận chân khí, vận chuyển Chân Khí Hóa Hình Chưởng.  

“Chân Khí Hóa Hình, Chấn Thiên Chưởng!”  

Trong tiếng gào thét, chưởng đầu tiên của Dương Bách Xuyên đã tung ra, anh cũng cảm thấy chân khí cả người như bị rút sạch.  

Mức độ tiêu hao chân khí vượt xa tưởng tượng của anh, nhưng có thể cảm nhận được rõ nét uy lực hội tụ trong một chưởng.   

Chân khí tuôn ra từ lòng bàn tay chuyển hóa thành một bàn tay màu trắng khổng lồ, đánh về phía Hắc Điêu đang cách anh chừng bốn năm mét, nháy mắt đã đập trúng người nó.  

“Ầm!!!”  

Một âm thanh như tiếng sấm vang lên.  

“Rít!!!”  

Hắc Điêu phát ra tiếng r3n rỉ, trực tiếp bị đập xuyên qua vách núi.  

Một dấu tay khổng lồ dài sáu mét xuất hiện trên vách đá, lún sâu vào trong khoảng bốn, năm inch.  

Lông vũ màu đen bay lẻ tẻ khắp trời, thân hình to lớn của Hắc Điêu cũng từ từ trượt xuống từ dấu bàn tay in trên vách đá.  

Máu chảy giàn giụa, nhìn kỹ mới thấy Hắc Điêu bị Chấn Thiên Chưởng của Dương Bách Xuyên đánh đến biến dạng, chết thẳng cẳng.  

Tuy Dương Bách Xuyên nén giận tung ra một kích nhưng phải nói rằng đến cả bản thân anh cũng ngạc nhiên, anh không ngờ thực lực của Chân Khí Hóa Hình Cưởng lại lại lớn như vậy, vượt xa dự đoán của anh.  

Lúc này, Liên Thành Hải Bằng đang đứng cách đó không xa nhìn hết một màn thì chấn động cả người. Ông ta không biết Dương Bách Xuyên đã sử dụng tà pháp gì nhưnglại có thể phát ra một lượng chân khí khổng lồ dài sáu mét, một chưởng đã giế t chết Hắc Điêu ông ta nuôi nấng hơn nửa cuộc đời.  

Trong lòng Liên Thành Hải Bằng đang rỉ máu, nhưng so ra, nội tâm của ông ta lúc này lại càng sợ hãi Dương Bách Xuyên hơn. Ông ta biết hôm nay ông ta phải giế t chết Dương Bách Xuyên và Đoan Mộc Hành Thiên cho bằng được, nhưng nhìn đến chưởng ấn đáng sợ trên vách đá, lý trí đã nói với Liên Thành Hải Bằng rằng lúc này chạy là thượng sách, nếu không sẽ mất mạng.  

Ông ta quyết định thật nhanh, vẫy tay với bốn tên thuộc hạ của Ám Kình tầng chín xung quanh, quay đầu bỏ chạy.  

Mà lúc này, Mãng Xà hai đầu vẫn lao về phía trước như cũ.  

Sau khi chưởng chết Hắc Điêu, Dương Bách Xuyên đáp xuống cạnh ông ngoại từ giữa không trung, vội vàng kiểm tra vết thương. Ông ấy chỉ ngất xỉu, mặc dù nội lực đang rất hỗn loạn nhưng may là không có nguy hiểm đến tính mạng, chuyện này khiến cho Dương Bách Xuyên thở nhẹ một hơi.  

Anh nhanh chóng ngăn Đoan Mộc Văn đang chuẩn bị đánh nhau với Mãng Xà hai đầu: “Chú Văn, đến chăm sóc cho ông ngoại, để cháu xử lý con yêu thú này!”  

Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên đứng dậy lao về phía Mãng Xà hai đầu, vẫn là Chấn Thiên Chưởng như cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc