SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trên đường nhỏ, mọi người nhìn thấy đột nhiên Dương Bách Xuyên dừng lại không nhúc nhích, trên người anh xuất hiện một lớp sương băng.  

Cảnh tượng này khiến hai đồ đệ của Dương Bách Xuyên là Độc Cô Hối và Võ Kiếm đỏ ngầu cả mắt.  

"Sư phụ..."  

Hai người kêu to với Dương Bách Xuyên.  

Nhưng không ai được Dương Bách Xuyên trả lời.  

Độc Cô Hối sốt ruột nôn nóng muốn bước vào trong băng hàn xem sư phụ Dương Bách Xuyên.  

Nhưng Thân Đồ Thành Cương giữ chặt anh ấy: "Không được, môn chủ cậu ấy sẽ không sao đâu, nếu thật sự có chuyện gì thì bây giờ trên người cậu ấy không phải xuất hiện sương băng mà sẽ trực tiếp bị đông thành tượng băng, cậu qua như vậy chỉ có con đường chịu chết."  

Tuy rằng cha con Thân Đồ Thành Cương cũng lo lắng cho Dương Bách Xuyên nhưng càng tin tưởng anh hơn, tu vi của bọn họ cũng cao hơn Độc Cô Hối và Võ Kiếm, cảm giác được hơi thở của Dương Bách Xuyên xem như bình thường, chỉ là đứng dậy không động đậy. Trong lòng bọn họ đoán có lẽ Dương Bách Xuyên đang đọ sức với sức mạnh băng hàn.  

Mấy người Lăng Hư Tử cũng thấy tình huống của Dương Bách Xuyên, trong lòng lau mồ hôi thay hắn.  

Chỉ có Mộc Đạo Nhiên, lão Lạt Ma và Đinh Trường Phong của Thần Tông là trông có chút hả hê.  

Mà lúc này trên người Dương Bách Xuyên đã xảy ra biến đổi, sau khi cắn răng kiên trì một phen, thúc giục Càn Khôn công pháp trong ngoài, cuối cùng anh cũng thích ứng được với hơi thở băng hàn, bắt đầu hấp thu chuyển hóa sức mạnh khí băng hàn.  

Lúc này bất kể là trong hay ngoài cơ thể đều nhận được lợi ích rất lớn.  

Sau khi khí băng hàn hấp thu vào trong cơ thể được Càn Khôn Tạo Hóa Công luyện hóa thì hóa thành chân khí tinh thần nhất, tu vi của anh đang tăng trưởng từng chút.  

Tuy rằng tăng lên vô cùng chậm chạp nhưng vẫn tăng lên.  

Mà Càn Khôn Tôi Thể Quyết cũng mang đến cho anh niềm vui bất ngờ, sau khi khí băng hàn rèn luyện cơ thể, anh cảm giác được hiệu quả rõ ràng.  

Giây phút trên người Dương Bách Xuyên phát ra tiếng răng rắc thì sương băng đông lại bên ngoài cơ thể anh lập tức trở nên nát bấy, đến lúc này trên người anh không còn xuất hiện dấu vết bị đóng băng nữa.  

Toàn thân đều khôi phục sức sống, hoàn toàn thích ứng với việc vận động trong băng hàn.  

Dương Bách Xuyên nhếch môi cười, nhấc chân đi thẳng về phía trước.  

Tiếp theo Dương Bách Xuyên bày ra cho mọi người một cảnh tượng vô cùng chấn động.  

Chỉ thấy bóng dáng của anh xuyên qua chỗ sâu trong băng hàn như đi trên đất bằng, đồng thời kèm theo là từng cây cỏ Huyền Băng bay về phía Thân Đồ Thành Cương.  

Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy từng gốc vật thể màu thạch anh lấp lánh bị Dương Bách Xuyên ném cho Thân Đồ Thành Cương.  

Trong đó có hơn mười gốc cỏ Huyền Băng nghìn năm, hơn ba mươi gốc nghìn năm một lần, thu hoạch của Dương Bách Xuyên trong băng hàn rất phong phú.  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng ngừng tay, lại quay về đường nhỏ phía sau. Lúc mọi người cho là anh không tìm đường chết ở đây, trong chết lặng tiếng kêu hoảng hốt Dương Bách Xuyên lại bước vào trong dung nham cực nóng bên trái.  

Đầu tiên đi vào băng hàn, suýt chút nữa bị đông thành tượng băng, bây giờ thật không ngờ lại tới bên dung nham.  

Giống như trong băng hàn, mọi người chỉ thấy sau khi Dương Bách Xuyên đứng yên bên bờ dung nham hơn mười phút thì tiến vào chỗ sâu, hái đào được hơn mười gốc linh dược thuộc tính hỏa vứt từng cái cho Thân Đồ Thành Cương.  

Sau đó Dương Bách Xuyên mới trở lại đường nhỏ, nhanh chóng đi qua đoạn đường lưỡng cực dài trăm mét này.  

Lúc này tất cả mọi người đã băng qua đường nhỏ trăm mét, nhưng để xem Dương Bách Xuyên có chết trong vùng đất lưỡng cực hay không mà chờ ở bên kia nhìn anh.  

Đám người thích Dương Bách Xuyên thì hoan hô, người chán ghét anh lòng đều tràn đầy tiếc nuối.  

Người khác đi qua con đường này đều là như đi trên băng mỏng, Dương Bách Xuyên thì hay rồi, quả thực là tiến vào vườn hoa sau nhà mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc