SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Anh vội vàng vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, tuy có thể luyện hóa thuốc độc trong cơ thể nhưng tốc độ không nhanh.  

Trên trán túa mồ hôi lạnh, cơ thể bất giác run rẩy.  

"Ha ha ha! Dương Bách Xuyên, hôm nay tao phải băm mày thành thịt nát để báo thù cho ông nội." Miêu Long xách đao bước từng bước tới.

Miêu Long bước từng bước tới, tuyên bố phải băm vằm Dương Bách Xuyên thành thịt vụn. Có thể thấy tên này điên thật rồi, hắn ta căm hận Dương Bách Xuyên dữ dội.  

Còn Dương Bách Xuyên, sao anh lại không hận Miêu Long thấu xương kia chứ?  

Anh không ngờ Miêu Long lại điên đến độ bất chấp tất cả, tùy tiện khiến đồ đệ Vương Tông Nhân rơi xuống vực sâu.  

Coi như anh đã nhìn ra tên này thật sự muốn lấy mạng anh để báo thù cho Miêu Mậu Thiên.  

Hắn ta liều lĩnh bắt ba đồ đệ của mình, dùng bọn họ để uy hiếp mình uống thuốc độc.  

Bây giờ Miêu Long đã được như ý, thuốc độc đang phát tác trong người anh.  

Mặc dù chân khí trong người Dương Bách Xuyên vẫn ra sức luyện hóa thuốc độc, nhưng không khả quan.  

Thấy Miêu Long đi tới, Dương Bách Xuyên hơi sốt ruột. Anh chắc chắn đối phương đi tới sẽ giết mình.  

Nhưng anh vẫn không có cách nào. Ngô Mặc Thu đã đi cứu Vương Tông Nhân rơi xuống vực, bản thân lại bị uy hiếp buộc phải uống thuốc độc. Nếu không uống, Dương Bách Xuyên sợ Miêu Long sẽ chém đứt sợi dây treo Độc Cô Hối và Võ Kiếm.  

Đầu óc anh choáng váng, toàn thân bủn rủn, chỉ nhúc nhích thôi cũng thấy khó khăn.  

Đúng lúc này, Độc Cô Hối và Võ Kiếm bị treo trên vách núi cùng tỉnh lại.  

Hai người trông thấy Miêu Long xách đao đi về phía sư phụ, nhìn dáng vẻ của sư phụ, rồi lại nhìn sợi dây bị cắt đứt bên cạnh mà không thấy Vương Tông Nhân đâu, bọn họ lập tức hiểu ra.  

Vương Tông Nhân bị Miêu Long chém đứt dây rơi xuống vực, còn sư phụ chắc hẳn bị Miêu Long hãm hại.  

"Sư phụ!"  

"Họ Miêu dừng tay!"  

Hai mắt Độc Cô Hối và Võ Kiếm vằn lên tơ máu, giận dữ hét to.  

Miêu Long nhìn sang, dừng bước, cất tiếng cười u ám nói với Độc Cô Hối và Võ Kiếm: "Tỉnh lại đúng lúc lắm, chống mắt lên mà xem tao băm Dương Bách Xuyên thành thịt vụn.  

Thầy trò chúng mày đều khốn nạn, không có ai tốt lành. Dương Bách Xuyên, mày giết ông nội tao, ba đồ đệ của mày giết linh thú của tao, tất cả chúng mày đều đáng chết, đều phải xuống địa ngục!"  

Miêu Long chửi bới với gương mặt tràn đầy oán hận.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên cần nhất là thời gian, vì vậy anh vừa dùng chân khí luyện hóa thuốc độc trong cơ thể vừa mắng Miêu Long: "Miêu Mậu Thiên đáng chết, cho dù hôm nay tao không giết ông ta thì ngày khác mấy tông môn lớn như Côn Luân cũng giết ông ta. Lẽ nào mày không nhìn ra điểm này? Hôm nay Lăng Hư Tử, Diệu  m sư thái và lão hòa thượng Vô Ưu ủng hộ tao chính là tín hiệu đấy."  

"Mày cmn nói hươu nói vượn!" Miêu Long gào thét.  

"Có đúng hay không hẳn là trong lòng mày biết rõ." Dương Bách Xuyên cười khẩy.  

Miêu Long hét lên đầy điên cuồng: "Mày nói bậy! Đại trưởng lão nhà tao vẫn luôn là thánh thủ Y đạo giới võ cổ, ai mà chẳng nể mặt, làm gì có chuyện giết ông ấy?" 

Bình luận

Truyện đang đọc