SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nói tóm lại, không ngừng đào, đào được càng nhiều linh thạch thì các ngươi sống càng tốt. Đã được cảnh cáo, nếu ai không nghe thì đừng trách cây roi trên tay Kim gia gia vô tình. Ở đây ngươi chết chỉ là chết một con kiến, bây giờ chúc các ngươi may mắn cút vào hầm mỏ, ha ha ha!"  

Sau khi nói xong thanh niên tự xưng là Khương Duật Bạch cười càn rỡ, trong lòng Dương Bách Xuyên chửi một câu bi3n thái. Người này có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, tu vi chỉ đứng sau Tóc Thắt Bím, thoạt nhìn cũng là thủ lĩnh của hầm mỏ.  

Mấu chốt chính là mấy điều kiện mà hắn ta nói, quả thật là điều kiện đòi mạng.  

Một ngày phải đào được một viên linh thạch mới có cơm ăn, không đào được thì không có cơm ăn, hơn nữa còn phải bị đánh một trận tàn nhẫn, đây đúng là hố người tới chết.  

Tuy nói là quặng linh thạch nhưng Dương Bách Xuyên biết chuyện đào quặng này chẳng khác gì với việc khai thác kim cương ở thế tục giới, đều phải dựa vào vận may. Ai mẹ nó may mắn như vậy, có thể đảm bảo mỗi ngày đào được một viên linh thạch chứ?  

Hơn nữa phải đào được ba viên mới có thể nghỉ ngơi một ngày, đây quả thật là một chuyện không thể nào.  

Nhưng cũng may mà Dương Bách Xuyên không ngại, bởi vì trong bình Càn Khôn của hắn có rất nhiều linh thạch lấy được ở thế tục giới, có hơn hai trăm viên, đủ để anh và tiểu hòa thượng gắng gượng một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này anh sẽ nghĩ cách mở phong ấn, sau đó bỏ trốn. Ở đây là hầm mỏ, cơ hội bỏ trốn lớn hơn nhà giam ở thành Chiêu Dao.  

Sau khi Kim Bất Hoài cười xong, rốt cuộc có người không nhịn được lên tiếng: "Chuyện đào linh thạch làm gì có ai đảm bảo vận may tốt như vậy, vận may không tốt thì cả tháng cũng chưa chắc đã đào được một viên, ngươi làm vậy là dồn bọn ta vào đường cùng, căn bản không thể nào hoàn thành được."  

Dương Bách Xuyên nghe người này nói xong thì biết ngay sắp có chuyện xấu xảy ra rồi, nhìn theo nơi giọng nói phát ra thì là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi.  

"Ha ha!" Kim Bất Hoài nở nụ cười, lập tức tiến về phía nam tử kia từng bước một, đến khi tới bên cạnh hắn ta mới mở miệng cười hỏi: "Ngươi cảm thấy quy tắc của ta không hợp lý hả?"  

Trên mặt người đàn ông hiện lên vẻ bối rối, dù sao tu vi của hắn ta đã bị phong ấn, cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, đối mặt với Trúc Cơ đỉnh phong như Khương Duật Bạch thì hắn ta chẳng có chút năng lực phản kháng nào. Có điều lời cũng đã nói ra nên hắn ta cứng rắn hơn một chút, nhìn chằm chằm vào Kim Bất Hoài nói: "Phải, quy tắc do ngươi quyết định căn bản không thể nào hoàn thành."  

"Ừm, nếu như đã không hoàn thành được thì... cần ngươi để làm gì." Kim Bất Hoài bỗng dưng tung một quyền về phía người đàn ông, nhắm thẳng mi tâm.  

"Bộp!"  

Một tiếng như dưa hấu vỡ nát vang lên, đầu của người đàn ông đã trực tiếp bị một quyền của Kim Bất Hoài đánh nát.  

Óc trắng pha đỏ tuôn xuống đất.  

Hiện trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Ai cũng sợ chết, nhất là dưới tình huống tu vi bị phong ấn. Đối mặt với những người có tu vi trong người như Khương Duật Bạch thì mọi người chỉ là người bình thường tay không tấc sắt, chỉ là con sâu cái kiến.  

"Còn ai có ý kiến gì không?" Kim Bất Hoài thuận tay lau bàn tay dính máu lên người một tù nhân rồi lạnh nhạt hỏi.  

Lúc này ai mà dám có ý kiến gì chứ?  

"Đám dân đen thấp hèn các ngươi nghe thật kỹ cho Kim gia gia, ngoan ngoãn mà đào linh thạch, đừng gây phiền phức cho Kim gia gia, nếu không tên dân đen này chính là tấm gương của các ngươi. Cút đi đào quặng đi!" Ngay sau đó Kim Bất Hoài gào thét.  

Một giây sau chỉ hai mươi sáu người còn lại, bao gồm Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng đều yên lặng rời khỏi, xoay người đi về phía hầm mỏ.  

Dương Bách Xuyên siết chặt đôi tay, giờ phút này hắn rất muốn vùng lên giết người, đáng tiếc tu vi của hắn đã bị phong ấn, không có cách nào. Hơn nữa hắn biết cho dù không bị phong ấn thì đối mặt với người đã vượt qua thiên kiếp Kim Đan như Tóc Thắt Bím, hắn cũng không phải là đối thủ.  

Lúc này chuyện duy nhất có thể làm chỉ có một chữ - nhịn.  

Chung quy bất kể là ở thế giới nào, thực lực mới là tất cả.  

Dương Bách Xuyên biết chỉ cần mình có thực lực, có thể chân chính đột phá phong ấn đột phá tu vi là có thể giết ra ngoài.  

Một đám người đi tới cửa hang mỏ dưới sự giám sát của binh sĩ, mỗi người cầm một công cụ lấy quặng đã sớm được đặt ở cửa hang mỏ, kỳ thật chính là một cái xẻng, rồi sau đó bắt đầu vào hầm mỏ.  

Một hầm mỏ kéo dài mấy trăm mét, có tổng cộng ba mươi sáu hầm mỏ. 

Bình luận

Truyện đang đọc