SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên biết Thần Hành phù trên người Địa Tâm lão tổ có tốc độ cực nhanh, chiếm được thế thượng phong, có thể nói không người nào có thể vượt qua được tốc độ của ông ta.  

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết Thần Hành phù bị hạn chế về mặt thời gian, chưa quá mười phút sẽ mất đi hiệu lực. Hơn nữa Tôi Thể tu thành Kim Cương thân không sợ bị đánh, có thể kéo dài thời gian chọc chết ông ta, cho nên không đáng sợ.  

Còn Địa Tâm lão tổ dù vừa nãy bị Bách Sơn thi triển tuyệt kỹ đánh trọng thương, nhưng Bạch Sơn bị ưu thế tốc độ của Thần Hành phù lấn áp càng thương nặng hơn, bây giờ đã ngã xuống đất không đứng dậy được.  

Nếu hộp gỗ không bị một đòn của Bách Sơn đánh bay ra ngoài, Địa Tâm lão tổ đã chém chết Bách Sơn. Nhưng mà trong lòng ông ta chỉ có hộp gỗ, nhìn thấy hộp gỗ bị Dương Bách Xuyên đoạt mất liền vội vàng chạy đến.  

Địa Tâm lão tổ còn thấy may mắn khi thấy người cầm là Dương Bách Xuyên, cướp đoạt sẽ rất dễ. Bởi vì trong mắt ông ta, Dương Bách Xuyên còn chưa đến Thiên Tiên, bù lại chỉ có chút thủ đoạn mà thôi. Bây giờ Thần Hành phù đang gia trì trên người, ông ta sẽ dễ dàng đoạt được hộp gỗ trong tay Dương Bách Xuyên.  

Còn nếu hộp gỗ bị Nguyên Thần Tử hoặc Trường Linh lão đạo cướp mất, Địa Tâm lại cảm thấy đã gặp phiền phức lớn.  

Ông ta đưa ra yêu cầu ngang ngược với Dương Bách Xuyên, hơn nữa còn mạnh miệng uy hiếp anh, nhưng không ngờ rằng anh sẽ cứng rắn đáp trả ông ta như vậy.  

Nhất thời Địa Tâm lão tổ nheo mắt, giọng nói đầy đầy lạnh lẽo: “Dựa vào đâu à? Dựa vào lão phu có nắm đấm cứng hơn cậu, nhắc lại lần nữa mau giao ra đây.”  

“Ha ha, hay cho câu có nắm đấm cứng. Vậy tôi cũng nói ông biết, tôi tán đồng với câu này của ông, ai nắm đấm cứng hơn là của người đó.” Dương Bách Xuyên nhìn Địa Tâm cười híp mắt nói. Anh bây giờ đã có Kim Cương thân mạnh mẽ, cộng thêm cả chân khí, trong ngoài đều kết hợp với nhau sẽ không sợ bất kỳ người nào ở đây.  

“Tự tìm cái chết!” Địa Tâm lão tổ nổi giận, trong nháy mắt biến thành một luồng ảnh mờ xông về phía Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên đã sớm có chuẩn bị, khắp người được chân khí che kín. Dưới sự vận chuyển của Càn Khôn Tôi Thể Quyết, bề mặt da có quầng sáng chuyển động màu vàng kim nhàn nhạt, mở ra tất cả phòng ngự trên cơ thể.  

Một tay anh nắm thành nắm đấm nhào về phía Địa Tâm lão tổ.  

Rầm rầm!  

Trong mắt của Địa Tâm, Dương Bách Xuyên là kẻ nhỏ yếu nhất, cho nên không muốn dùng ưu thế về tốc độ để đánh lén anh, chỉ thoáng chốc đã lao đến đánh một chưởng chính diện vào Dương Bách Xuyên.  

Nhưng làm vậy lại rất đúng ý Dương Bách Xuyên.  

Toàn bộ chưởng công đánh tạo nên một tiếng nổ thật lớn.  

Địa Tâm lão tổ tái mét mặt bị bật ra năm, sáu mét mới dừng lại. Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên bằng vẻ mặt khó lòng tin được, máu tươi phun òng ọc ra ngoài.  

Một quyền vừa nãy của Dương Bách Xuyên làm ông ta cảm nhận được một luồng sức mạnh bật lại nặng như núi theo lòng bàn tay ông ta đánh thẳng vào cơ thể, khiến cơ thể ông ta quay cuồng. Cả cánh tay bị sức mạnh nắm đấm của Dương Bách Xuyên làm mất tri giác, run lẩy bẩy không ngừng. 

Bình luận

Truyện đang đọc