SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ngay lập tức đã có ý muốn rút lui, lúc thấy Dương Bách Xuyên bay tới, lão lạt ma và Đinh Trường Phong sợ hết hồn hết vía, không hề do dự bỏ chạy biến mất  trong rừng cây. Bọn họ thật sự không có dũng khí chiến đấu với Dương Bách Xuyên.  

Vẫn là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách cho lành, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ lão tổ nhà mình giao, rồi mời lão tổ Hư Cảnh tới giết Dương Bách Xuyên.  

Phút chốc, người của Thanh Thành, Mật Tông và Thần Tông đã chạy không còn một ai.  

Ngược lại khiến Dương Bách Xuyên không biết đuổi theo ai, hơn nữa một câu của Chiêm Khánh Nhân suýt nữa khiến anh ở trên không trung rơi xuống.  

“Đắc ý cái gì chứ, cậu chính là một Ôn Thần, vừa qua đây đã làm cho đám cháu này chạy hết rồi.” Chiêm Khánh Nhân nhìn Dương Bách Xuyên, không vui nói.

Dương Bách Xuyên bị Chiêm Khánh Nhân chọc tức, cười nói: “Tôi qua đây giúp còn không đúng hả?”  

“Thằng nhóc cậu không qua đây cũng không dọa bọn họ, tiểu gia vài phút là khiến bọn họ nằm bò dưới đất.” Trong lòng Chiêm Khánh Nhân buồn bực thực ra là thực lực của Dương Bách Xuyên đã tăng lên, sau khi g iết chết Mộc Đạo Nhiên còn dọa tất cả mọi người đi rồi.  

Điểm này theo Chiêm Khánh Nhân thấy chính là làm dáng, vốn dĩ những nổi trội này nên là hào quang của yêu nghiệt đứng đầu như anh ta có thể có, bây giờ đều bị Dương Bách Xuyên cướp mất rồi, trong lòng rất không phục.  

Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt. “Không phục anh có thể đuổi theo mà.”  

“Đuổi cái lông, đây là đầm lầy Hắc Thủy, nguy hiểm khắp nơi, cậu đuổi theo đi.” Chiêm Khánh Nhân không vui nói.  

Trong lúc hai người tranh cãi, tiểu hòa thượng Liễu Phàm, Mai Thi Dĩnh, Hồ Tiên Nhi và Trần Trầm Hương đã bước tới.  

Lần này năm người bọn họ đối đầu với một đám võ cổ giả do hai đại cao thủ lão lạt ma và Đinh Trường Phong dẫn đầu, thực ra cũng không làm người ta bị tổn thương, chỉ giết mấy Tiên Thiên bình thường.  

Nói tóm lại chiến đấu bình thường.  

So với Dương Bách Xuyên chém chết boss lớn Mộc Đạo Nhiên, thì thủ đoạn của năm người bọn họ dường như không đủ nhìn.  

Từng người đều nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt kỳ quái, ít nhiều trong lòng vẫn không cân bằng.  

Mọi người đều là thế hệ thanh niên, nhưng danh tiếng nổi trội của Dương Bách Xuyên lại lớn hơn bất cứ ai trong số bọn họ.  

Nhưng nói về thực lực thì không có một ai phục.  

Bây giờ người đều chạy rồi, còn có thể thế nào?  

Đuổi theo sao?  

Dương Bách Xuyên suy nghĩ, mới chỉ cãi vã với Chiêm Khánh Nhân một lát, lão lạt ma và Đinh Trường Phong đã không thấy bóng dáng từ lâu rồi, võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn thật lòng muốn chạy đúng là không dễ đuổi theo.  

Dứt khoát bỏ đi, tiếp tục xuất phát đi về phía khu số ba đi, hoàn thành xong chuyện Tửu Tiên lão đầu giao trước rồi nói sau.  

Chỉ là mấy người Dương Bách Xuyên không biết đám người Mộc Đạo Nhiên có cùng mục đích với bọn họ.  

……  

Sau khi tiếp tục lên đường, sau người vừa đi vừa tranh cãi, trong thời gian ngắn vẫn là trạng thái cát vụn, dù sao ai cũng không phục sự lãnh đạo của ai. 

Bình luận

Truyện đang đọc