SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi ra ngoài, anh nghe thấy tiếng cười dai dẳng của Giả Bi Lôi trong phòng riêng: "Hì hì, tao từng giết người, tám năm trước tao giết một công nhân nông thôn vì năm mươi vạn, ha ha, hì hì..."  

Trong linh thức của Dương Bách Xuyên, Giả Bi Lôi vừa lẩm bẩm một mình vừa cười ngây dại, nước miếng chảy ròng ròng. Gã đi ra ngoài phòng riêng, vừa đi vừa cởi quần áo, chẳng mấy chốc đã trần như nhộng.  

Lúc này gã đã đến khu công cộng, chạm mặt mấy cô gái. Tức thì tiếng hét chói tai vang lên: "Đánh lưu manh!"  

Sau đó, Giả Bi Lôi bị vây đánh.  

Dương Bách Xuyên xem đến đây, khóe miệng cong cong, nhanh chân bước ra ngoài rạp chiếu phim. Từ xa anh trông thấy  Âu Dương Ngọc Thanh bắt một chiếc taxi, bèn vội vàng lên xe đuổi theo.  

Xử lý Giả Bi Lôi cũng coi như đã xả giận cho  Âu Dương Ngọc Thanh và chính mình. Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy may mắn vì hôm nay mình gặp  Âu Dương Ngọc Thanh, nếu không thì dựa theo tiền án của tên khốn Giả Bi Lôi,  Âu Dương Ngọc Thanh nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.   

Bây giờ anh muốn theo đuổi  Âu Dương Ngọc Thanh. Bất kể cô ấy nghĩ như thế nào, Dương Bách Xuyên đã nhận định  Âu Dương Ngọc Thanh là người phụ nữ của mình, từ nay về sau anh sẽ làm bá vương trong tình cảm.  

Anh sẽ không để cho chuyện tình cảm khiến lòng sinh tâm ma.  

Đương nhiên anh chỉ bá đạo với người mình thích, không phải người phụ nữ nào anh cũng thích.  

Dương Bách Xuyên đi theo chiếc xe taxi chở  Âu Dương Ngọc Thanh, một lúc sau anh cảm thấy sai sai. Đây không phải đường về nhà cô ấy. Nhưng sau đó anh lại nghĩ lẽ nào cô ấy đã chuyển nhà?  

Chắc là vậy, anh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi theo là được.  

Hơn nửa tiếng sau xe ra khỏi thành phố, đi tiếp mười phút nữa thì chiếc taxi dừng lại,  Âu Dương Ngọc Thanh xuống xe.  

Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên trở nên căng thẳng. Mẹ nó, đây là bờ sông Cổ ở Cố Đô mà!  

Âu Dương Ngọc Thanh muốn tự sát sao?  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên đạp chân ga đuổi theo. Sau khi xuống xe, anh vội vàng gọi  Âu Dương Ngọc Thanh trên bờ sông: "Cô  u Dương đừng nghĩ quẩn!"  

Nhưng anh hô xong,  Âu Dương Ngọc Thanh chẳng ngó ngàng, cũng không có hành động tiếp theo, chỉ quay mặt ra dòng sông rộng lớn, lẳng lặng bần thần.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy, rốt cuộc cũng yên tâm hơn chút. Chỉ cần cô ấy không nhảy sông tự vẫn thì dễ giải quyết. Anh chậm rãi nhích tới gần đối phương.

Dương Bách Xuyên lân la đến gần chỗ ÂÂu Dương Ngọc Thanh, nhẹ giọng gọi cô ấy: “Cô giáo Âu Dương ơi~”  

ÂÂu Dương Ngọc Thanh không quay đầu lại, chỉ nhìn mặt sông phía xa xa, cô ấy chỉ nhẹ giọng nói cảm ơn với Dương Bách Xuyên, rồi lại tiếp tục im lặng.  

Dương Bách Xuyên hiểu được tâm trạng của cô ấy, vết thương trong lòng chồng chất, cô ấy cảm thấy như chịu nhiều khổ sở, vậy nên Dương Bách Xuyên cũng không nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh cô ấy.  

Cứ như vậy trải qua hai giờ đồng hồ, hai người chẳng ai nhúc nhích gì.   

Đêm đã về khuya, nơi đây là vùng ngoại ô ít người thưa thớt, những người đến đây tản bộ cũng đã rời đi từ sớm, cũng may còn có ánh sáng do đèn đường hắt hiu vào, cũng không âm u như tưởng tượng.  

Thời tiết đã dần tiến vào mùa đông, giờ Tý vừa đi qua, trời bắt đầu chuyển rét, một trận gió lạnh thổi qua khiến ÂÂu Dương Ngọc Thanh rùng mình. Thấy vậy, Dương Bách Xuyên vội vàng cởi áo khoác phủ lên người cô ấy, rồi nói: “Cô ơi, mình về đi không khéo lại bị cảm lạnh, ác giả ác báo, người xấu kia đã gặp báo ứng rồi.”   

ÂÂu Dương Ngọc Thanh nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, sắc mặt thay đổi một chút, cô ấy nghĩ lại những gì Dương Bách Xuyên đã giúp đỡ cô ấy lúc mà chồng cũ gây khó dễ, cô ấy biết rằng Dương Bách Xuyên là người bạo lực. Cô ấy lo lắng Dương Bách Xuyên không biết đã làm gì chồng cũ của cô ấy, có khi nào bị hắn ta làm liên lụy hay không.  

“Em…”   

Cô ấy còn chưa nói xong, Dương Bách Xuyên cũng hiểu được suy nghĩ của cô ấy, anh cười nói: “Cô yên tâm đi ạ, em không có ngốc như vậy đâu. Cũng không khiến những người kia có thể điều tra ra được, hắn ta không phạm tội gì.”  

Nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy, ÂÂu Dương Ngọc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn thấy trên người mình khoác áo da của Dương Vân Quyết, nước mắt liền rơi xuống, cô ấy nghĩ tầm trong lòng: “Nếu như vậy… cũng thật tốt.”  

“Cô đừng khóc, mọi chuyện có em ở đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc