SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc ấy anh đã nhìn thấy cơ thể của chị Mai vỡ tung từng chút một, mà bản thân anh thì lại tối sầm hai mắt, hoàn toàn mất đi ý thức.  

Tuy nhiên, khi anh tỉnh dậy lần nữa, anh lại phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh quen thuộc.  

Không gian bên trong bình Càn Khôn.  

Hơn nữa, trên hòn đá Sinh Mệnh xanh biếc nằm bên trong dòng suối tạo ra nước Sinh Mệnh ấy lại không có một giọt nước Sinh Mệnh nào cả, theo lý thuyết, đáng lẽ ra trên đó phải có ba giọt mới đúng.  

Nhưng Dương Bách Xuyên phát hiện, không hề có một giọt nào trên đó cả.  

Nhưng lại có một điều khác biệt, cứ sau ba hơi thì đá Sinh Mệnh đều sẽ nhấp nháy một chút, rất có quy luật.  

Thời gian dần qua, sau khi đợi nó nhấp nháy khoảng chừng nửa tiếng, hai mắt Dương Bách Xuyên trợn to, chỉ thấy bên trên hòn đá Sinh Mệnh trống rỗng lại xuất hiện Sinh Mệnh chỉ trong một lần, nhiều gấp đôi so với bình thường.  

Ngay sau đó, một cảnh tượng thần kỳ hơn xuất hiện. Sáu giọt nước Sinh Mệnh như thể có mạng sống vậy, bay lên khỏi đá Sinh Mệnh, hoặc cũng có thể nói chúng giống như bị người nào đó khống chế nâng lên, bay đến dừng ở trên người anh.  

Sáu giọt chia đều lên ba vị trí gồm ấn đường, lồng ngực và thắt lưng của anh, mỗi vị trí là hai giọt, trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể của anh.  

Tiếp theo Dương Bách Xuyên lại phát hiện ra một điểm quan trọng.  

Anh phát hiện sau khi sáu giọt nước Sinh Mệnh chui vào cơ thể anh, cơ thể của anh bắt đầu có cảm giác tê dại, cực kỳ chân thực. 

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng xác định được, lần này anh đã tiến vào bình Càn Khôn bằng chính thân xác của mình. ~ 

Đây chính là một sự thay đổi lớn. 

Trước kia, gần như chỉ có linh thức hoặc là ý thức tinh thần mới có thể

tiến vào không gian của bình Càn Khôn, thân xác của anh hoàn toàn không vào trong được. 

Bình luận

Truyện đang đọc