SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Kim Bất Hoài trực tiếp quất roi lên mặt Chư Cát Khổng, cười lạnh nói: “Tiểu tử lắm mồm, nhưng mà xem như mày thức thời, Kim gia tao không so đo, đào thật tốt đi. Đừng có lười biếng, không đào được linh thạch thì tụi mày biết hậu quả.”  

Trên mặt Chư Cát Khổng xuất hiện một vết máu, da thịt cũng nứt ra, trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nặn ra khuôn mặt tươi cười như cũ, đưa mắt nhìn Kim Bất Hoài dẫn người rời đi, hắn ta cố gắng đứng ngăn trước Dương Bách Xuyên, lắc đầu ra hiệu chớ làm điều dại dột với Dương Bách Xuyên.  

“Kim gia đi thong thả, chúng ta nhất định sẽ đào thật nhiều linh thạch ~” Chư Cát Khổng đưa mắt nhìn Kim Bất Hoài gọi theo.  

Dương Bách Xuyên tỉnh lại từ xúc động ban đầu, hắn cũng biết mình quá xúc động, vừa nãy nếu ra tay, người chết chắc chắn là hắn.  

Nếu không phải Chư Cát Khổng ngăn cản. Lúc này nói không chừng hắn đã nằm xuống.  

Nhìn vết thương trên mặt Chư Cát Khổng, Dương Bách Xuyên nắm chặt nắm đấm, ân tình này và mối thù này, hiện tại hắn chỉ có thể ghi trong lòng, Kim Bất Hoài này để nằm trong danh sách phải giết của hắn.  

Còn có ba anh em mặt sẹo thắt bím, đều là kẻ đáng chết.  

Đừng để hắn mở phong ấn một khi hắn mở phong ấn, thì kẻ chết đầu tiên chính là Kim Bất Hoài.  

Cũng chính vào lúc này hắn bắt đầu coi Chư Cát Khổng là bạn bè.  

Chư Cát Khổng cũng thật sự coi hắn là bạn bè, hoặc là nói đánh một ván cược trên người hắn, cột mạng hai anh em họ lên người mình, từ một góc độ khác mà nói thì Chư Cát Khổng cũng đang bảo vệ lợi ích của hắn ta.  

Nhưng mà cho dù như thế nào Dương Bách Xuyên thật sự cảm động, hắn biết từ giờ phút này, có thể thể hiện tình cảm với Chư Cát Khổng.  

Dương Bách Xuyên nghiêm túc nhìn Chư Cát Khổng nói: “Chư Cát cảm ơn ~”  

“Không cần đâu Dương đại ca, cái mạng này của ta cũng là do ngài cứu, giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn, muốn nói cũng phải là tôi nói mới đúng.” Chư Cát Khổng nói.  

“Được, về sau chúng ta chính là anh em.” Dương Bách Xuyên nhìn hắn ta nói.  

Tiểu hòa thượng vội vàng nói: “Lão đại còn ta nữa ~”  

“Ta nữa ~” Chư Cát Minh cũng chen vào.  

“Đúng, bốn người chúng ta sau này là anh em.”   

Trong phút chốc khoảng cách giữa bốn người dường như được kéo gần lại không ít.  

Dương Bách Xuyên lấy Bồi Nguyên đan trong bình Càn Khôn cho Chư Cát Khổng ăn.  

Chư Cát Khổng biểu cảm bất ngờ, sau đó cũng không hỏi nhiều, hắn ta đã sớm đoán được trên người Dương Bách Xuyên có pháp khí lưu trữ, chỉ là không nghĩ tới hắn lại mang theo bên người, anh em bọn họ cũng có pháp khí lưu trữ, nhưng mà lúc ở trong thành Chiêu Dao đã bị lấy đi.  

Đến cả cây châm trên người cũng không thể giấu được, không biết Dương Bách Xuyên làm thế nào mà mang pháp khí lưu trữ bên người được?  

Điều này Chư Cát Khổng rất muốn hỏi, nhưng hắn ta là người thông minh. Đi hỏi ngược lại không tốt, nói cảm ơn rồi ăn đan dược.  

Dù sao hắn ta chỉ cần biết giờ phút này Dương Bách Xuyên coi hắn ta là anh em là được rồi.  

Sau đó Dương Bách Xuyên để tiểu hòa thượng đi ra ngoài canh chừng, lấy ra một đôi linh quả từ trong bình Càn Khôn cho anh em Chư Cát nói: “Ăn mấy linh quả này trước đã ~”  

“Cảm ơn Dương đại ca ~” Chư Cát Minh rốt cuộc cũng càn nhỏ tuổi không hề khách khí cầm lên ăn luôn, hắn ta thật sự đói chết rồi.  

Mà Chư Cát Khổng trước kia từng dùng nước Sinh Mệnh. Trong thể nội có đầy đủ năng lượng, ít nhất có thể kiên trì bảy tám ngày không ăn cơm vẫn được, nhưng em trai hắn ta Chư Cát Minh thật sự không được, hơn nửa năm đều phải chịu đói. Bây giờ thấy Dương Bách Xuyên lấy ra linh quả, hai con mắt đều xanh cả rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc