SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lục Tuyết Hi càng nói càng kích động, chỉ vào mũi Dương Bách Xuyên mà mắng.  

Dương mỗ thật sự là không nghĩ tới nhiều như vậy, bây giờ nghe Lục Tuyết Hi oán giận một trận như vậy, ngẫm lại đúng là còn có chuyện như này, nhanh chóng xin lỗi Lục Tuyết Hi.  

Trong lòng anh hiểu rõ, Lục Tuyết Hi thật lòng muốn tốt cho Vân Môn, vì tốt cho mọi người, ngẫm lại cũng đúng, có người này cũng sẽ có người kia, bây giờ người của Vân Môn chắc chắn đang rất hỗn loạn, không có quy củ, chuyện này thật sự là quan trọng.  

Đưa ra lời thề với Lục Tuyết Hi, về sau chắc chắn sẽ không lỏng lẻo, sẽ cố gắng phối hợp với công việc của cô ta, hình phạt trưởng lão Vân Môn và truyền thừa trưởng lão, đều là một vai Lục Tuyết Hi gánh vác, cô ta thật sự là không dễ dàng.  

Đều là vì muốn tốt cho Vân Môn, cho dù hôm nay Lục Tuyết Hi muốn đánh anh, anh cũng cam tâm tình nguyện không đánh trả.  

Nói cho cùng cũng cam đoan nhiều lần, cuối cùng Lục Tuyết Hi tức giận, hừ một tiếng quay đầu bỏ đi.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới lau mồ hôi lạnh, đi về phía núi chính, bà cô này nghiêm túc hẳn lên, thật sự là khiến anh có hơi chột dạ, thật sự là sợ cô ta sẽ không làm nữa.  

Thế lực Vân Môn càng mạnh, anh cũng phải điều chỉnh tâm tính của mình, làm một người có đủ tư cách là môn chủ, bây giờ anh là người đứng đầu trong một gia đình có hơn một trăm người, anh cần phải có trách nhiệm hơn nữa.  

Sau khi lên núi Dương Bách Xuyên vẫn đi về phía đá lớn ngày thường của Tửu Tiên lão đầu, tuy rằng lần trước khối đá lớn này bị đánh nát bởi cuộc chiến đánh nhau cùng Chiêm Khánh Nhân, nhưng không biết Tửu Tiên lão đầu lại lấy một tảng đá lớn từ nơi nào, vẫn như trước nằm ở trên đó mà uống rượu mỗi ngày.  

“Nhóc Xuyên nay có sự thay đổi nha~”  

Vừa mới đi tới trước mặt Tửu Tiên lão đầu, ông ta có thể chậm rãi nói ra một câu như vậy.  

Không biết vì sao, Dương Bách Xuyên nghe thấy được câu không giải thích được của Tửu Tiên lão đầu như vậy, trong lòng có hơi phiền não.  

Nhảy lên tảng đá lớn, nhận lấy bầu rượu từ trong tay Tửu Tiên lão đầu, hung hăng uống một ngụm, mới nhìn ông ta hỏi: “Trong lời vừa nói của ông, có gì thay đổi sao?”  

“Lão phu nghĩ cậu có lẽ đã nghe nói về Sơn Hải giới rồi đúng chứ?” Tửu Tiên lão đầu vẫn nằm không mở mắt ra nói.  

Cơ thể Dương Bách Xuyên chấn động, trong lòng âm thầm nói: “Quả nhiên, ông già này biết Sơn Hải Giới, ông ta ở Vân Môn lâu như vậy, sợ là có hơi biết về tình huống của chị em Lục Tuyết Hi.”  

“Biết một chút, nhưng không nhiều.” Dương Bách Xuyên loáng thoáng đoán được, hôm nay Tửu Tiên lão đầu có thể nói ra một ít bí văn, đối với ông ta Dương Bách Xuyên rất tín nhiệm, tình cảm giữa hai người đã thành anh em kết nghĩa, cũng không có gì giấu diếm nhau.  

Lúc này Tửu Tiên lão đầu ngồi dậy mở mắt nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Cậu nghe Lục Tuyết Hi nói đúng chứ?”  

“Ừ~” Dương Bách Xuyên gật đầu, quả nhiên ông ta biết chị em Lục Tuyết Hi và Lục Vũ Thư.  

Tửu Tiên lão đầu uống một ngụm rượu nhìn chân trời nói: “Thời cổ đại trên Trái Đất, thật ra rất lớn, vô cùng lớn, về sau có người chia Trái Đất, chia làm hai thế giới trong ngoài, nội giới gọi là Sơn Hải Giới, là một đám người tu chân cầu tiên, ngoại giới chính là thế giới hiện tại của chúng ta, ngoại trừ võ cổ giả chính là người bình thường, những thứ này có lẽ cậu cũng đã biết.  

Nói thật, võ cổ giả và người bình thường vốn là một thể, trong mắt đám người Sơn Hải giới, võ cổ giả và người bình thường không có gì khác nhau, đều là con kiến hôi, bọn họ quá mạnh mẽ.  

Bình luận

Truyện đang đọc