SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên lùi về sau vài bước, xoay người đi đến tủ rượu ở phòng khách lấy một chai rượu vang, sau đó mở ra uống. Anh tu ừng ực như uống Nhị Oa Đầu chứ không phải uống rượu vang, lại càng giống như là đang uống nước giải khát.  

Xem chừng Ruth tiến hóa huyết mạch cần chút thời gian, anh sẽ chờ một lát vậy.  

Dương Bách Xuyên đảo mắt nhìn quanh thì thấy Ngô Mặc Thu đang ẩn thân ở cửa. Anh bèn gọi: "Thu Nhi đến đây!"  

Anh nhìn quanh lâu đài cổ của Ruth một vòng thì thấy có vẻ như không có nhân vật lợi hại nào xuất hiện. Ở nơi khác có một vài quỷ hút máu cấp thấp, chắc là nô bộc của Ruth, không tạo thành mối uy hiếp. Vì vậy anh bảo Ngô Mặc Thu đi ra.  

"Tiên sinh uống rượu vang như vậy không đúng đâu. Trước đây em nghe cô chủ nói uống rượu vang phải nhâm nhi thưởng thức, còn anh là tu ừng ực."  

"Khụ khụ!"  

Dương Bách Xuyên suýt sặc vì câu nói của Ngô Mặc Thu.  

Anh không nghiên cứu về rượu vang. Xác thực rượu vang là một văn hóa ở Pháp, đúng là anh hơi lãng phí.  

"Em cũng nếm thử đi, có cả một tủ to kìa, không uống thì phí."  

"Ừm, khi nào đi em sẽ mang cho cô chủ vài chai."  

"Không cần phiền phức như vậy, anh làm ảo thuật cho em nè, he he!"  

Tên họ Dương nào đó cười khúc khích. Anh không giấu giếm Ngô Mặc Thu, vô cùng tin tưởng cô bé này và Kiều Phúc với Ngô Mặc Hạ.  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa quay mặt về phía tủ rượu kê sát tường, sau đó vung tay lên, trong lòng thầm niệm một chữ "thu". Tức thì toàn bộ rượu vang đều bị tên họ Dương nào đó thu vào trong không gian bình Càn Khôn, không chừa lại một chai nào.  

Ngô Mặc Thu thấy vậy, mắt chữ A mồm chữ O.  

Dương Bách Xuyên cười hềnh hệch; "Đây là thủ đoạn dịch chuyển không gian. Sau này anh sẽ làm cho em một pháp khí không gian."  

"Ừm, cảm ơn tiên sinh." Ngô Mặc Thu vui mừng.  

Trong lúc hai người nói chuyện, lại có thêm một tiếng hét dài: "Gừ!"  

Nháy mắt ánh sáng trên người Ruth đã đổi màu, biến thành màu vàng nhạt.  

Kế tiếp, trên người cô ta tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.  

Sau đó, ánh sáng màu vàng biến mất, Ruth hiện ra, ánh mắt và đôi cánh sau lưng cô ta đều biến thành màu vàng nhạt.  

Dương Bách Xuyên biết huyết mạch của cô ta đã tiến hóa.  

Quả nhiên Ruth lên tiếng: "Chủ nhân vĩ đại, Ruth cảm ơn ngài đã ban sức mạnh huyết mạch giúp tôi thăng cấp lên đẳng cấp công tước. Ruth nhất định sẽ phục vụ ngài, coi ngài là thần linh suốt cuộc đời."  

"Công tước? Quỷ hút máu công tước cánh vàng?" Dương Bách Xuyên nghe xong cũng ngẩn ra. Anh không ngờ một giọt nước Sinh Mệnh pha với máu lại giúp Ruth tiến hóa một cảnh giới lớn.  

Trước đó cô ta nói mình là hầu tước trung cấp, mà hầu tước tương đương với võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín trung cấp. Bây giờ Ruth là công tước, vậy chẳng phải... cô ta đã vượt trên cảnh giới Tiên Thiên rồi ư?  

Đúng là trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, hiện tại Ruth mạnh vô cùng, mạnh hơn tất cả Tiên Thiên tầng chín anh từng gặp. Có điều Dương Bách Xuyên rất khó hiểu. Theo lý thì Ruth đã vượt trên Tiên Thiên, cả thực lực lẫn tu vi đều cao hơn anh, nhưng anh không cảm nhận được khí tức nguy hiểm.  

Anh thầm nghĩ có lẽ chuyện này liên quan đến khế ước chủ tớ dưới sự khống chế của tinh huyết. Bất kể Ruth mạnh đến mấy, tính mạng

vẫn nằm trong tay anh.  

Bình luận

Truyện đang đọc