SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi kiểm tra cơ thể của ông cụ Vương, thấy ông có thể chịu được sự điều trị của chân khí, Dương Bách Xuyên dùng tay trái lấy ra một viên đan Bồi Nguyên khác, chia làm ba rồi đưa cho ông một phần ba để củng cố sinh lực.  

Sau đó trực tiếp cầm lên kim bạc, không cần dùng dao, anh trực tiếp dùng kim bạc làm dao, cắt xuống nơi có mảnh đạn.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên phải vực dậy tinh thần, ý thức tinh thần của anh phải tập trung vào mảnh đạn ở phía sau đầu của ông Vương, anh đặt tay lên vết thương và từ từ hấp thụ mảnh đạn bằng chân khí của mình.  

Toàn bộ quá trình diễn ra rất thong thả, bởi vì mao mạch và dây thần kinh bị thương, cho nên anh không dám nhanh, cũng không dám bất cẩn dù chỉ là một chút.  

Nhờ sự tồn tại của ý thức tâm linh, Dương Bách Xuyên mới dám hành động một cách táo bạo như vậy.  

Phải mất hơn mười phút để di chuyển mảnh đạn ra khỏi mạch máu, nhưng đến thời điểm này nó đã ra hơn một nửa.  

Trên trán Dương Bách Xuyên cũng lấm tấm những hạt mồ hôi, sau lưng áo cũng ướt đẫm.  

Những điều này hoàn toàn là vì tinh thần anh đang tập trung rất cao độ.  

Mảnh đạn cuối cùng cùng rời khỏi mạch máu và dây thần kinh, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ nói chứ không quay đầu lại: “Lau mồ hôi đi!”  

Vào lúc này, Vương Kiêm Gia từ lâu đã bị sự độc đoán của Dương Bách Xuyên  đối với Tiền Sinh từ lâu, ngoài ra cô còn tận mắt chứng kiến ​​quá trình mở hộp sọ của cha mình bằng một cây kim bạc, trong lòng cô vô cùng ngưỡng mộ Dương Bách Xuyên.  

Khẽ kêu một tiếng lấy tay lau mồ hôi, Vương Kiêm Gia tỉnh lại như mơ, vội vàng cầm khăn lau mồ hôi, nhưng sau đó cô không dám xuất khí, đành đứng sang một bên, bởi vì cô phát hiện ra là cơ thể của Dương Bách Xuyên vẫn còn rất căng thẳng, anh đang cố lấy mảnh đạn ra khỏi dầu ba cô nên tâm trí cũng bị hao tổn không ít.  

Trong mắt Vương Kiêm Gia lúc này, vẻ mặt của Dương Bách Xuyên rất tập trung, anh có một sức hấp dẫn riêng khiến cô không thể rời mắt.  

Tất cả những người như anh lúc tập trung đều hấp dẫn như vậy sao!  

Trong lòng Vương Kiêm Gia thốt lên một câu.  

Chính dáng vẻ chăm chú của Dương Bách Xuyên đã tạo nên một khe hở trong trái tim đã khép kín suốt ba năm qua của cô.  

Không biết đã qua bao lâu, Vương Kiêm Gia nghe thấy một âm thanh rõ ràng và giòn giã.  

“Đing!”  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên đặt một miếng sắt có hình móng tay nhỏ và đỏ ngầu vào trong tấm sắt.  

Anh thành công rồi?  

Vương Kiêm Gia kích động nói, ánh mắt vô thức trở nên mờ mịt.

Vương Kiếm Gia nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc bằng cách lấy mảnh đạn ra, nhưng cô không ngờ mồ hôi trên trán của Dương Bách Xuyên ngày càng nhiều.  

Anh nhanh chóng bảo cô đến lau mồ hôi cho mình.  

Lúc này mồ hôi trên trán Dương Bách Xuyên lăn dài như hạt đậu nành, có vẻ như anh cố hết sức rồi.  

Vương Huyền Cơ bước tới và nói nhỏ với Vương Kiêm Gia: “Con gái đừng đụng vào anh bạn nhỏ Dương Bách Xuyên, có vẻ như quá trình chữa trị của cậu ấy đã bước vào giai đoạn cuối rồi, cũng đã đến giai đoạn quan trọng, chúng ta từ từ mà làm.”  

“Vâng.” 

Bình luận

Truyện đang đọc