SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi cùng nhau trải qua khốn cảnh, quen biết hiểu biết, thưởng thức lẫn nhau, tâm trạng rất tốt.  

Quay người lại, bọn họ nhìn thấy một tấm bia đá cách đó không xa, lần này bên trên viết chữ Hoa Hạ phồn thể cổ xưa. Dương Bách Xuyên đọc hiểu được, đi qua nhẹ giọng thì thầm: “Lôi Điện Cổ Đạo.”  

“Vừa rồi là mưa gió, bây giờ là lôi điện, nói cách khác sau lôi điện còn có khí độc, cuối cùng là bảo vệ.” Mai Thi Dĩnh nói.  

Dương Bách Xuyên gậy đầu nói: “Chắc vậy, có lẽ con đường phía trước sẽ xuất hiện lôi điện, cái này khác với mưa gió, mọi người cẩn thận, ai không nắm chắc đối phó được với lôi điện thì đi theo tôi, tôi bảo vệ.”  

Mai Thi Dĩnh không kìm được lòng, nhẹ giọng nói: “Tôi đi theo anh Dương.”  

Lúc này Chiêm Khánh Nhân nói với Hồ Tiên Nhi: “Tiên Nhi, em đi theo Dương điên đi.”  

“Vậy còn anh?” Hồ Tiên Nhi lo lắng hỏi.  

“Yên tâm đi, chí bảo của Côn Luân, gương Côn Luân không phải ăn chay, anh vẫn có thể khiêng được lôi điện nho nhỏ này.” Trong lời nói của Chiêm Khánh Nhân tràn đầy tự tin. Người kiêu ngạo như anh ta, cho dù là chảo dầu anh ta cũng phải đi qua thử mới có thể cam tâm.  

“Được, vậy anh cẩn thận.” Trong ánh mắt của Hồ Tiên Nhi tràn đầy dịu dàng.  

Chiêm Khánh Nhân gật đầu, nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nói: “Chăm sóc Tiên Nhi thay tôi.”  

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để Tiên Nhi nhà anh bị thương.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“Cảm ơn đội trưởng.” Hồ Tiên Nhi nở nụ cười xấu hổ, nói.  

“Tiểu hòa thượng, các cậu thì sao?” Dương Bách Xuyên nhìn về phía tiểu hòa thượng Liễu Phàm và Trần Trầm Hương, hỏi.  

“A di đà phật, bần tăng cũng muốn thử sức uy lực của lôi điện.” Giọng điệu nói chuyện của tiểu hòa thượng Liễu Phàm mềm nhẹ, nhưng trong ánh mắt hiện lên sự kiêu ngạo ngút trời không hề thua kém Chiêm Khánh Nhân.  

Trên mặt của Trần Trầm Hương hiện lên một tia do dự, mở miệng nói: “Cảm ơn anh Dương, tôi cũng muốn thử xem.” Thật ra trong lòng Trần Trầm Hương rất muốn đi theo Dương Bách Xuyên, rốt cuộc ký ức Dương Bách Xuyên dùng lôi điện đối phó với chim chín đầu vẫn còn rất mới. Trong lòng Dương Bách Xuyên có thể thao tác lôi điện, đi theo anh sẽ ăn ít đau khổ hơn.  

Nhưng… Trong đội ngũ chỉ có Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi là nữ, nếu một người đàn ông như anh cũng đi theo Dương Bách Xuyên, Trần Trầm Hương sợ hãi mấy người sẽ khinh thường chê cười anh ta, vì vậy nói ra một câu trái với lương tâm của mình.  

“Được, nếu ba vị đều có tin tưởng, vậy chúng ta sẽ đi ra ngoài, chú ý an toàn, ba người chúng tôi đi trước, chờ tôi dẫn Dĩnh Nhi và Tiên Nhi đi ra khu lôi điện sẽ trở lại giúp các người.” Dương Bách Xuyên nói với ba người, sau đó dẫn Hồ Tiên Nhi và Mai Thi Dĩnh đi lên Lôi Điện Cổ Đạo.  

…...  

Giống như trong suy nghĩ, Dương Bách Xuyên vừa bước lên bậc thang của Lôi Điện Cổ Đạo, lôi điện trên đỉnh đầu liên tục vang lên. May mắn anh đã chuẩn bị trước, Thuật Khống Lôi cũng không phải ăn chay, lập tức đánh tan tất cả lôi điện giáng xuống, thu vào trong tay. Dùng ý niệm, hai lốc xoáy lôi điện bắt đầu hình thành, mượn lực đẩy lên trên đỉnh đầu, hình thành một tấm chắn phòng ngự.  

Trận pháp lưỡng nghi này là tự Dương Bách Xuyên nghĩ ra được, dù sao anh có thể khống chế được lôi điện nên chút chuyện này cũng không khó làm.  

Ở trong tay của Dương Bách Xuyên, lôi điện hung mãnh cũng thành cừu.  

“Đi vào thôi, chúng ta nhanh chóng thông qua.” Dương Bách Xuyên nói với Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi.  

“Được.” Hai người đẹp, một trái một phải đứng bên cạnh của Dương Bách Xuyên, đi theo bước chân của anh.  

Ba người Chiêm Khánh Nhân nhìn theo bóng dáng của ba người Dương Bách Xuyên, có hơi trợn mắt há mồm. Bọn họ không ngờ ở trong tay của Dương Bách Xuyên, sức mạnh lôi điện này được giải quyết dễ dàng như vậy.  

Chiêm Khánh Nhân không tin chuyện ma quỷ, vận chuyển chân nguyên, bước lên Lôi Điện Cổ Đạo.  

Nhưng…  

Một đạo lôi điện mạnh mẽ đánh xuống người anh ta.  

“A ~” 

Bình luận

Truyện đang đọc