SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi thực lực đột phá, tu vi của Dương Bách Xuyên đã tăng lên một tầng. Đột phá cảnh giới Kim Đan chuẩn đã mang đến cho anh khí thế cường đại, xua tan đống ma khí đã chui vào trong cơ thể trước đó.  

Mà Phòng Học Lệnh cũng bắt đầu cảm thấy tê dại da đầu, khi ông ta phát hiện mình hoàn toàn không thể tránh né một trảo này của Dương Bách Xuyên thì lập tức hạ quyết tâm thúc giục chân nguyên toàn thân, ông ta gầm lên một tiếng nắm chặt tay thành nắm đấm đón nhận một kích của Dương Bách Xuyên.  

"Rầm…"  

"A!"  

Phòng Học Lệnh lập tức kêu thảm thiết, ông ta đã coi thường thực lực của Dương Bách Xuyên. Khi một quyền của ông ta gặp phải một tay được ngưng kết bằng chân khí của Dương Bách Xuyên, lại là bỗng nhiên bị nắm chặt, thật lớn lực lượng bùng nổ trung, hắn cánh tay trái bị Dương Bách Xuyên ngạnh sinh sinh xé đoạn, tức khắc kêu thảm thiết.  

Ngay sau đó Phòng Học Lệnh hoảng sợ thét chói tai: "Không…"  

Ông ta phát hiện ra rằng một kiếm của Dương Bách Xuyên đã xuất hiện ngay trên ngực ông ta.  

"Phụt…"  

Một cảm giác lạnh thấu tim.  

Cùng với cơ thể bị một lực lượng khổng lồ né nát.  

Phòng Học Lệnh đã chết!  

Kiếm Đồ Long trong tay Dương Bách Xuyên vung lên chém Phòng Học Lệnh thành hai nửa.  

Lúc này đám người Trần Thiên Hải đều thay đổi sắc mặt, bọn họ đều đã chứng kiến trọn cảnh Dương Bách Xuyên chém chết Phòng Học Lệnh chỉ trong nháy mắt, cả một đám bắt đầu kiêng kị trong lòng.  

Mà ngay trong thời khắc này, toàn bộ mắt trận vang lên một tiếng động thật lớn.  

"Ầm ầm…"  

Gió to thổi đến từ trong hư không, ma khí trên toàn bộ đài sen đều bị gió mạnh thổi bay không còn chút gì.  

Lúc này ma khí quấn quanh người Tửu Tiên lão đầu và những người khác cũng lập tức tiêu tán.  

Ngay khi hai bên đang chuẩn bị liều mạng với nhau.  

Một tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang vọng.  

"Răng rắc…"  

Mọi người lập tức đưa mắt nhìn về phía mắt trận ở trung tâm đài sen.  

Chỉ thấy bên trong mắt trận có những dòng phù văn đang chuyển động rất nhanh, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được một cái kết giới màu trắng ngà đã xuất hiện, nhưng ở trên đó lại có một vết nứt.  

Tửu Tiên lão đầu chua xót: "Chung quy vẫn bị mở ra…"  

Mà trong mắt của Trần Thiên Hải và những người khác lại lấp lánh ánh sao.  

Dương Bách Xuyên chỉ đăm đăm tìm kiếm bóng dáng chồn nhỏ, cũng may anh thấy được bên trên bộ lông màu vàng của chồn nhỏ đều là vết máu, nhưng may là vẫn còn hơi thở.  

Anh vội vàng lắc mình muốn đến bên cạnh chồn nhỏ, nhưng ngay tại giây phút này.

Bình luận

Truyện đang đọc