SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng nghĩ hừ lạnh, cô ta cầm lấy túi quần áo trong tay Dương Bách Xuyên muốn vào phòng ngủ thay quần áo.  

Nhưng vừa mới khẽ cử động đã nhịn không được a kêu lên một tiếng, xụi lơ trên sô pha, lúc tắm rửa, cô ta nhìn thấy ở chỗ nào đó đã vô cùng sưng đỏ.  

“Đều tại tên khốn khiếp này, đêm qua chắc chắn chính là hiện thân của dã thú, làm tới làm lui đến mười một lần, mới ba lần thôi cô ta đã ngất đi rồi.” Ninh Kha mắng thầm trong lòng.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt Ninh Kha trắng bệch, bộ dáng rất đau đớn, vội vàng đi đỡ cô ta và nói: “Cô không sao chứ? Có chuyện gì vậy?”  

Ninh Kha nghe được Dương Bách Xuyên hỏi như thế, trong lòng lại càng tức giận, trừng mắt nguyền rủa nói: “Tên khốn khiếp Dương Bách Xuyên, anh không phải là người ~”  

“Chậc~ Tôi đã làm gì chứ?” Dương Bách Xuyên bày ra vẻ mặt vô tội.  

“Tối hôm qua...” Ninh Kha tức giận suýt chút nữa lỡ lời, vội vàng dừng lại.  

Nhưng lúc này, Dương Bách Xuyên đã đại khái hiểu được, thấy giờ phút này một tay cô ta ôm bụng, trong nháy mắt lại hiểu được, thì ra là... Khụ khụ, tối hôm qua chuyện kia làm cho cô...  

“Khụ khụ~” Dương Bách Xuyên xấu hổ ho khan, mặt đỏ lên, lúc này anh đột nhiên ôm lấy Ninh Kha.  

“Đồ khốn khiếp, anh làm gì vậy? Anh buông tôi ra đi?” Ninh Kha bị Dương Bách Xuyên ôm lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng anh lại nổi lên thú tính, cô ta thật sự sợ hãi, vội vàng kêu to.  

Nhưng sắc mặt Dương Bách Xuyên cũng đột nhiên trầm xuống, bá đạo đánh một cái vào mông cô ta và nói: “Đừng làm loạn nữa, tôi đưa cô vào phòng ngủ trị bệnh.”  

Lần này dọa Ninh Kha có chút tủi thân, lại có chút đau, cuối cùng vẫn không dám ầm ĩ nữa, cô ta cũng hiểu y thuật của Dương Bách Xuyên đích thật là không tệ, có lẽ thật sự có thể giúp cô ta giảm bớt đau một chút, quá đau thì đi lại cũng khó khăn, vừa rồi lúc tắm rửa cô ta cũng đau đến rơi nước mắt.  

Sau khi Dương Bách Xuyên bế Ninh Kha vào phòng ngủ và đặt cô ta lên giường, anh lật bàn tay một cái thì hiện ra một viên đan Tôi Thể đã luyện chế xong ngày hôm qua, chia làm hai nửa, anh lấy một nửa đưa cho Ninh Kha và nói: “Há miệng nuốt vào ~”  

Ninh Kha là cảnh sát hình sự thường xuyên bắt giữ tội phạm, đan Tôi Thể có thể gia tăng thể chất của cô ta, Dương Bách Xuyên sợ là nếu dùng cả một viên thì cô ta sẽ không chịu nổi nên chỉ đưa cô nửa viên, anh nghĩ đợi lát nữa dùng chân khí giúp cô ta hóa giải, có thể nhanh chóng giảm bớt đau đớn trên cơ thể cô ta.  

Nhìn viên thuốc Dương Bách Xuyên lấy ra, Ninh Kha có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, cô ta theo bản năng há miệng, lập tức bị Dương Bách Xuyên nhét vào trong miệng.  

“Đây là...”  

“Đừng nói gì hết, nếu cô đã biết sự tồn tại của võ cổ giả, hôm nay tôi sẽ dạy cho cô một đoạn khẩu quyết tâm pháp, cẩn thận niệm theo tôi, không được có tạp niệm nào khác.”  

Thật ra Dương Bách Xuyên đã lật ra một bộ công pháp tu chân tên là Tử Hà Quyết ở trong đầu, chuẩn bị hôm nay nhân cơ hội dẫn dắt Ninh Kha tu chân, đương nhiên lúc cho cô ta chỉ có thể nói là tâm pháp võ công để tránh phiền phức, dù sao Ninh Kha cũng biết sự tồn tại của võ cổ giả.  

Nghe được lời nói nghiêm túc của Dương Bách Xuyên, Ninh Kha hơi ngẩn người, đích thật cô ta có biết về võ cổ giả, hơn nữa gia tộc của cô ta cũng có người là cổ võ giả chân chính, từ nhỏ cô ta đã ước ao được người chị gái trong tông môn thần bí Trung Quốc nhận làm đệ tử để có thể tu luyện cổ võ, chỉ tiếc cô ta không có duyên phận đó.  

Hôm nay nghe Dương Bách Xuyên lại nói muốn truyền thụ tâm pháp tu luyện cho cô ta, nhất thời khiến lòng Ninh Kha dao động.  

Bình luận

Truyện đang đọc