SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Làn da toàn thân đang tuần hoàn vô hạn…  

Không ngừng đốt cháy lại không ngừng khôi phục mọc ra bắp thịt mới trong tuần hoàn máu.  

Dần dần Dương Bách Xuyên cảm thấy đau đớn giảm đi, bắt đầu di chuyển cái tay đầu tiên.  

“Phụt ~”  

Bỗng chốc đâm vào trong núi nham thạch đỏ rực, có đốm lửa nhỏ tùy ý bắn ra.  

Mười ngón tay hoàn toàn cháy đen, hóa thành xương cốt, nhưng lại có một lực sức sống mát mẻ ở bên trên, bảo vệ mười ngón tay bị bỏng, như vậy coi như là chưa thương tới gốc rễ.  

Dương Bách Xuyên từ từ leo lên từng chút một…  

Trên dưới toàn thân bị lửa Địa Nghiệp thiêu đốt, cũng đang không ngừng khôi phục, tuần hoàn vô hạn.  

Advertisement

Thân xác càng ngày càng bền bỉ, cũng càng ngày càng cứng chắc.  

Mỗi lần leo được một trượng, Dương Bách Xuyên lại cảm thấy đau đớn có thể bớt đi một phần, tiếp tục tuần hoàn như vậy, máu trong người hắn vận hành càng ngày càng nhanh…  

Lúc nào đó, Dương Bách Xuyên cũng không biết bản thân đã leo được bao lâu, tóm lại đau đớn toàn thân đã từ có thể cắn răng chịu đựng, đến cuối cùng là không đếm xỉa.  

Càn Khôn Tôi Thể Quyết vận chuyển đến cực hạn, máu trong người bay lên, sau khi lưu chuyển một vòng trong mạch máu, chỗ bị bỏng nó đi ngang qua chớp mắt đã khôi phục, mọc ra máu thịt mới.  

Trong người dù là bắp thịt hay là gân cốt đều sinh ra thay đổi dưới sự bồi dưỡng của máu.  

Hắn biết đây là thay đổi xảy ra sau khi máu tuần hoàn đến mức độ cao nhất, thân xác và máu của hắn đều đã có thay đổi, chỉ là loại thay đổi này hiện tại còn chưa quá rõ ràng.  

Thân xác khôi phục nhanh, nhưng phá hoại do lửa Địa Nghiệp thiêu đốt cũng nhanh.  

Dương Bách Xuyên không để ý tình hình trong người, chỉ là đang không ngừng thúc giục Càn Khôn Tôi Thể Quyết.  

Đây mới là tôi luyện thật sự, tôi luyện đạt đến trình độ cao nhất, trong đầu vang lên tiếng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: “Đúng rồi, nhanh hơn chút nữa, vẫn chưa đủ nhanh…”  

Bị sư phụ thúc giục, Dương Bách Xuyên không khỏi chủ động tăng nhanh vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết, tuần hoàn máu trong người cũng không ngừng tăng nhanh…  

Dương Bách Xuyên lúc này đã cảm thấy máu trong mạch máu đều sắp tự cháy lên rồi.  

Trong tình huống như vậy, không biết qua bao lâu, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy mạch máu khắp người chợt rung lên, ngay sau đó phát ra một tiếng nổ vang.  

Giống như cả mạch máu không chịu nổi gánh nặng đột nhiên nổ tung.  

Trên thực tế chính là như vậy.  

Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ ràng mạch máu khắp nơi trong người hắn không chịu nổi gánh nặng, chợt nổ tung.  

Tiêu rồi!!!  

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Sau nháy mắt cảm nhận được mạch máu khắp người nổ tung, máu khuếch tán đến bắp thịt xương cốt toàn thân.  

Ngay sau đó xuất hiện một cảnh khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi, sau khi máu nổ ra xâm nhập vào mỗi một tấc bắp thịt xương cốt toàn thân, lại giống như axit sunfuric đi qua bắp thịt xương cốt tất cả đều bị thối rữa.  

Dương Bách Xuyên vô cùng lạnh lòng, kêu rên thảm thiết: “Lão đầu chết tiệt, người hại con à!”  

Hắn biết bản thân tiêu đời rồi.  

Bắp thịt xương cốt toàn thân nhanh chóng thối rữa dưới sự ăn mòn của máu, giờ thì thần tiên cũng không cứu được.  

Làm thế nào cũng không ngờ tới vừa nãy vẫn còn tốt đẹp, chớp mắt cái mạch máu đã tan vỡ, máu giống như axit sunfuric bắt đầu ăn mòn mỗi một tấc của thân xác.  

Thế nhưng trong lúc Dương Bách Xuyên tuyệt vọng, tiếng mắng chửi của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên: “Tiểu tử thối kêu gào cái gì? Không chết được, Sinh Tử cảnh thành công rồi, ha ha. Tìm đường sống trong cõi chết chính là chân lý của Sinh Tử cảnh thân xác, sau khi tu thành trích huyết sinh huyết cốt, trong máu sẽ có lực sinh tử, chết trước sống sau có hiểu không?”  

“Từ nay về sau đến Tu Chân Giới, con sẽ có thêm một thủ đoạn giữ mạng, tu sĩ bình thường không giết chết được, chỉ cần Nguyên Thần không tắt, thì con chính là thân thể bất tử. Đương nhiên cách thân thể bất tử chân chính vẫn còn kém xa, bây giờ con tự cảm nhận xem có phải có sức sống phơi phới không?”  

Dương Bách Xuyên vốn đã tuyệt vọng rồi, không ngờ lão đầu lại thảnh thơi nói một đoạn như vậy, đợi sư phụ nói xong, hắn cảm nhận tỉ mỉ, còn… đúng là như vậy.  

Vừa nãy hắn bị dọa chết khiếp, chỉ cảm nhận được thân xác bị máu phá hủy, không để ý trong sự phá hủy to lớn của máu có xuất hiện sức sống.   

Bình luận

Truyện đang đọc