SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Khi Dương Bách Xuyên hỏi han chuyện du lịch, cô con gái Viên Viên bạo gan bắt đầu nói không ngớt.  

Ban đầu nàng nói là mọi chuyện mắt thấy tai nghe rất bình thường. Khi Dương Bách Xuyên hỏi khi ra ngoài du lịch bọn họ có chịu thiệt thòi không, Viên Viên giành trả lời: "Cha ơi, làm sao tụi con có thể chịu thiệt được. Đại sư huynh chỉ dẫn cho tụi con, tụi con học hỏi được rất nhiều. Nhưng có kẻ nhăm nhe đan dược trong tay tụi con, lừa tụi con một lần, cuối cùng bị tụi con đánh cướp. Cha không biết đấy thôi, tụi con làm một..."  

"Khụ khụ..."  

Độc Cô Hối đen mặt, đột nhiên ho khan.  

Lúc này Viên Viên mới nhận ra mình lỡ lời, lúng túng không dám nói nữa.  

Dương Bách Xuyên híp mắt, trong lòng thầm đổ mồ hôi. Đánh cướp á?  

Cmn con trai con gái và cháu ngoại của mình đi đánh cướp?  

Lúc này, hắn híp mắt nhìn Độc Cô Hối và hỏi: "A Hối nói cho vi sư nghe coi đại sư huynh con dẫn sư đệ sư muội đi đánh cướp hả?"  

Độc Cô Hối cố rặn ra nụ cười, u oán nhìn tiểu sư muội Viên Viên, không nói một lời. Sư muội hại huynh, muội bẫy nhau à!  

Đánh cướp là thói quen hình thành lúc hắn ta ở hang ổ thổ phỉ, trong thời gian ngắn không sửa được. Mà hắn ta vốn là người hấp tấp, tính cách nhiệt tình. Trong thời gian Dương Bách Xuyên bế quan, ba sư đệ sư muội Đoàn Đoàn, Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn đều thích tìm hắn ta chơi, dần dà hắn ta dẫn theo ba vị sư đệ sư muội trở thành ma vương khu vực cấm phía Nam này, không biết đã gây họa cho bao nhiêu đệ tử Vân Môn.  

Trong bốn người, một người là đồ đệ, hai người là con, một người là cháu ngoại của Dương Bách Xuyên, ai ai cũng là cấp bậc thiếu gia tiểu thư nên không ai làm gì được.  

Đến cả mấy người Triệu Nam cũng rất đau đầu về bọn họ, bèn dứt khoát cho bốn người đi du lịch. Bọn họ ở Vân Môn cứ suốt ngày gây họa cho người khác, chó chê mèo ghét.  

Ý của Triệu Nam là dù sao hiện giờ thế lực của Vân Môn cũng có tiếng tăm ở Sơn Hải Giới, mấy đứa trẻ đi ra ngoài sẽ không bị bắt nạt. Ngoài ra còn có Ngô Mặc Thu âm thầm bảo vệ, sẽ không có chuyện gì.  

Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần không quá đáng thì để bốn người họ chịu chút gian khổ bên ngoài cũng tốt.  

Vì vậy đại sư huynh Độc Cô Hối dẫn theo sư đệ sư muội ra ngoài du lịch. Kết quả là cái tính thổ phỉ ngoi lên, ra ngoài chẳng những không chịu khổ mà còn đánh cướp rất nhiều.  

Độc Cô Hối vốn đã thu xếp ổn thỏa, dặn dò ba vị sư đệ sư muội trở về tuyệt đối không được nói ra chuyện đánh cướp. Ai dè tiểu sư muội Viên Viên nói dài nói dai nói dại. Giờ thì hay rồi, sư phụ đã biết, hắn ta là đại sư huynh ắt gặp họa đầu tiên.  

"Thưa sư phụ, sư nương, thật ra không phải như hai người nghĩ đâu. Chúng con không đánh cướp, là những người kia thèm muốn đan dược trong tay chúng con nên cướp của chúng con, ngược lại bị chúng con trừng trị. Có đúng không sư muội?" Độc Cô Hối vừa nói vừa nháy mắt với ba vị sư đệ sư muội.  

"Ồ, đúng đúng đúng, đại sư huynh nói đúng. Chúng con ra ngoài không dám làm việc xấu, là những người kia thèm muốn đan dược trong tay chúng con, nhưng không phải là đối thủ của chúng con!" Tiểu Mạn Mạn đảo mắt láo liên.  

"Ha ha, giỏi lắm!" Dương Bách Xuyên cười híp mắt nói, nhưng ngay sau đó hắn cất giọng âm u: "Từ hôm nay trở đi bốn người các con không ai được phép ra ngoài. Nhớ là nếu trong vòng mười năm các con dám bước ra ngoài nửa bước thì ta chặt chân. Nghe thấy chưa?"  

"Ối, cha cấm ra ngoài trong vòng mười năm có phải là rất quá đáng không?" Đoàn Đoàn là con trưởng nên khá chững chạc, nhưng lúc này hắn cũng không nhịn được lên tiếng.  

"Cữu cữu ơi, mười năm dài quá!" Tiểu Mạn Mạn bĩu môi nói.  

Viên Viên to gan nhất, thốt ra một câu: "Con không nghe theo cha đâu!"  

Độc Cô Hối biết rõ tính cách của sư phụ nhà mình nên lúc này hắn ta không dám ho he gì. Thấy ba vị sư đệ sư muội bắt đầu ồn ào, hắn cười thầm trong lòng. Mười năm không cho bọn họ ra ngoài thì kiểu gì cũng buồn chết luôn.  

"Nói xong chưa?" Giọng nói của Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lùng. Mặc dù hắn không hỏi chi tiết nhưng cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Mấy đứa trẻ này còn đi đánh cướp?  

Ngoại trừ Độc Cô Hối là cảnh giới Xuất Khiếu, con trai con gái và cháu ngoại của hắn mới chỉ là Nguyên Anh. Phóng mắt nhìn khắp Sơn Hải Giới, tu vi bậc này mà gặp phải cao thủ thì chẳng đủ nhét kẽ răng cho người ta, thế mà còn đánh cướp?  

Dương Bách Xuyên biết là có Ngô Mặc Thu âm thầm đi theo, không thì chẳng biết bốn đứa nó còn phải chịu thiệt thế nào.  

Bốn người nghe thấy giọng nói của Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lùng, tức thì không dám nói gì nữa. Tuy Dương Bách Xuyên rất ít khi nổi giận, nhưng bọn họ đều sợ.  

"Thu Nhi nói xem đã xảy ra chuyện gì, bọn chúng chọc vào ai?" Dương Bách Xuyên nhìn ra phía sau bốn người.  

Lúc này bốn người Độc Cô Hối vô thức ngoảnh đầu, chỉ thấy trong không khí lóe lên ánh sáng, Ngô Mặc Thu xuất hiện. Lúc này coi như bọn họ đã hiểu, thì ra Ngô Mặc Thu âm thầm bảo vệ bọn họ.  

Giữa Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu có cảm ứng, tất nhiên hắn biết sự hiện diện của Ngô Mặc Thu. 

Bình luận

Truyện đang đọc