SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Liễu Tử Quân bỗng bật cười ha hả như phát điên: "Tại sao á? Chẳng phải cô cũng nghe thấy rồi ư? Từ trước tới giờ ba cô không coi tôi là con trai, những năm qua tôi luôn cố gắng trở thành đứa con trai ưu tú trong mắt ông ta, nhưng ông ta thì sao?  

Trong mắt ông ta chỉ có đứa con gái ruột là cô. Tôi bị ông ta tống cổ đi du học chẳng phải là để sau này trợ giúp cô quản lý sản nghiệp nhà họ Liễu sao? Trong lòng ông ta, tôi vĩnh viễn chỉ là một đứa con nuôi, không phải máu mủ ruột rà, dù cố gắng đến mấy cũng vô dụng, đến cuối cùng còn chẳng phải là hòn đá kê chân cho cô à?  

Tôi không muốn cả đời phải sống trong cảnh ngoài sáng là người một nhà, trong tối đề phòng khắp nơi. Chỉ khi giết Liễu Sơn Hải, tôi mới có thể quản lý gia nghiệp nhà họ Liễu. Tôi muốn là vua chứ không phải bề tôi của cô, tôi có gì sai chứ? Ha ha ha!"  

Liễu Tử Quân điên cuồng cười to.  

Liễu Linh Linh nghe Liễu Tử Quân nói vậy, toàn thân run lên bần bật, nhìn anh ta đăm đăm. Dương Bách Xuyên phát hiện mắt Liễu Linh Linh đỏ như máu, móng tay đột nhiên dài ra và biến thành màu đen. Anh biết là lúc này Liễu Linh Linh sắp mất kiểm soát, bèn vội vàng cầm tay cô rồi truyền chân khí sang giúp cô bình tĩnh lại.  

Sau đó, anh vẫy tay bảo cảnh sát đưa Liễu Tử Quân đi. Chuyện đã đến nước này, giao Liễu Tử Quân cho cảnh sát xử lý là kết quả tốt nhất, vì đâu thể giết anh ta.  

Có giết cũng phải là Liễu Linh Linh ra tay, nhưng dù sao cô cũng gọi Liễu Tử Quân là anh trai suốt hơn hai mươi năm.  

Liễu Tử Quân bị bắt, cuối cùng người thừa kế nhà họ Liễu là Liễu Linh Linh, tất cả các cổ đông đều tán thành. Nhưng bởi vì chuyện của Liễu Tử Quân mang lại đả kích quá lớn, Liễu Linh Linh không nói gì với những người khác nhà họ Liễu, mà bọn họ cũng lũ lượt rời đi.  

Trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Liễu Linh Linh và Dương Bách Xuyên.  

Liễu Linh Linh nhìn mặt đất, hai mắt vô hồn.  

Dương Bách Xuyên không đành lòng, nhưng cũng không thể giấu cô chuyện Liễu Tử Quân sát hại Liễu Sơn Hải, anh không vượt qua được rào cản trong lòng. Bởi vì kính trọng Liễu Sơn Hải và trách nhiệm đối với Liễu Linh Linh, cuối cùng anh vẫn vạch trần Liễu Tử Quân.  

Chuyện này không thể giấu được.  

"Không sao đâu, còn có anh mà." Dương Bách Xuyên nắm tay Liễu Linh Linh thủ thỉ.  

Anh vừa dứt lời, trong đôi mắt vô hồn của Liễu Linh Linh lóe lên tia sáng, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tất cả là tại em phải không?"  

"Sống chết có số, chuyện này không phải tại em. Anh tin rằng chú Liễu sẽ bắt đầu lại ở một thế giới khác, em đừng lo." Dương Bách Xuyên an ủi cô.  

"Không, tất cả là tại em. Nếu ba không lo lắng cho em thì sẽ không đổ bệnh, sẽ không ra đi..." Liễu Linh Linh càng nói càng kích động, không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại những lời tự trách.  

Dương Bách Xuyên cầm tay cô, đột nhiên cảm thấy bất thường. Anh cảm nhận được khí tức trong cơ thể cô bắt đầu hỗn loạn.  

Anh định vận chuyển chân khí điều chỉnh chân khí hỗn loạn trong người Liễu Linh Linh, ai dè lúc này cô ấy bất chợt thét dài: "Á! Gừ!"  

Hai mắt lập tức đổi sang màu máu, miệng há to để lộ hai chiếc răng nanh dài, mái tóc dài đen nhánh biến thành màu trắng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.  

Dương Bách Xuyên kinh hãi, anh biết đây là đặc điểm của Thi đạo, bình thường thì không sao nhưng trong tình huống ghen tỵ hay bi thương mà đột nhiên biến thân thì rất nguy hiểm, không chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma.  

"Linh Linh!"  

Bình luận

Truyện đang đọc