SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nó có thể trở thành trung tâm của điện Mạo Hiểm thì thật không đơn giản.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên lo lắng chính là nếu như ở trong không gian thế này, nếu Trịnh Bân Bân làm khó hắn thì hắn có thể ra ngoài không?  

E là rất khó.  

Advertisement

Trong lúc hắn suy nghĩ lung tung thì giọng nói của Trịnh Bân Bân lại vang lên: “Trong lòng ngươi đang sợ hãi?”  

Trong giọng nói kèm theo ý trêu chọc, trong lúc nàng nói chuyện, mây mù trước mắt Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu cuộn trào.  

Ngay sau đó, một vương tọa do mây mù ngưng tụ mà thành xuất hiện trong tầm mắt hắn, mà Trịnh Bân Bân lại lười biếng nằm dài trên vương tọa khổng lồ, đầu nàng đội mũ phượng tử kim, trên người mặc một bộ xiêm y màu đỏ thẫm, một đôi chân ngọc ngà thon dài trần trụi lộ ra bên ngoài, nàng cười híp mắt nhìn Dương Bách Xuyên.  

Giờ phút này, Trịnh Bân Bân ở cách trước người Dương Bách Xuyên hơn mười mét, ở trên vương tọa cao cao, nhìn chằm chằm xuống Dương Bách Xuyên.  

Cần cổ và khuôn ngực trắng nõn lộ ra một mảng tuyết trắng lớn, cộng thêm đôi chân thon dài cứ thoắt ẩn thoắt hiện, quả thực làm cho Dương mỗ vừa nhìn đã kìm lòng không nổi mà miệng đắng lưỡi khô, trong lòng mắng nàng là đồ yêu tinh.  

“Ta có gì phải sợ? Vừa mới xuất quan và đến đây như đã hẹn, chúc mừng ngươi đạt được ý nguyện, trở thành nữ vương.” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói.  

“Khanh khách, Vân Tử ngươi là Phò mã, lại là thần tử của vương quốc Mạo Hiểm, chẳng lẽ nhìn thấy bổn cung mà không phải quỳ xuống sao?” Trịnh Bân Bân vẫn nằm dài trên vương tọa, trong lúc nói chuyện chỉ thấy nàng tiện thể lật tay một cái, một bầu rượu xuất hiện trong tay, ngẩng đầu tùy ý rót rượu vào miệng, chiếc cổ thon dài của nàng lộ ra.  

Dương Bách Xuyên dời tầm mắt, ha hả nói: “Ta cũng không có thói quen quỳ xuống trước mặt nữ nhân, còn cách xưng hô Phò mã gia này là do ngươi sắc phong chứ ta không hề chấp nhận.”  

Ý là ông đây không ham chức Phò mã gia của ngươi.  

“Dương Bách Xuyên, ngươi thật to gan~” Trịnh Bân Bân đột nhiên từ trên vương tọa ngồi dậy, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.  

“Lá gan của ta từ trước đến giờ luôn như thế, chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?” Dương Bách Xuyên vẫn không hề sợ hãi, hắn càng tỏ vẻ khó chịu với việc Trịnh Bân Bân ngồi trên cao mà nhìn xuống mình.  

“Vương quốc Mạo Hiểm được thành lập trở lại, Vân Môn của ngươi đang ở khu vực cấm phía Nam, chiếm đoạt địa bàn cổ xưa của vương quốc Mạo Hiểm, ngay cả đại trận truyền tống cũng đều do tổ tiên của Trịnh gia ta là Mạo Hiểm Vương thành lập, nhưng thu phí linh thạch lại rơi vào túi của Vân Môn ngươi, ngươi nói xem với tư cách là nữ vương của vương quốc Mạo Hiểm, ta nên làm gì bây giờ?” Trịnh Bân Bân từ tốn nói chuyện.  

Dương Bách Xuyên ha hả cười: “Thì ra là vì lợi ích sao, nhưng có một điểm ngươi nói sai rồi, ta muốn sửa lại chỗ sai đó, địa bàn Vân Môn ở khu vực cấm phía Nam là do ta tiếp nhận từ tay ba đại yêu tu là Thanh Sắc Giao Long, Phi Hùng, Kim Ô, còn đại trận truyền tống cũng là ta hao tổn một cái giá rất đắt mới sửa chữa được, tất cả những ngọn cây cọng cỏ ở toàn bộ khu vực cấm phía Nam bộ đều do một tay đệ tử của Vân môn ta thành lập nên.   

Không hề liên quan đến một xu nào từ vương quốc Mạo Hiểm của ngươi, huống chi nơi này là Sơn Hải Giới - là thế giới của tu chân giả, xem trọng thực lực đầu tiên chứ không phải theo thế đời. Mặc dù ngươi được xưng là nữ vương, nhưng ngươi vẫn là tu chân giả, cho nên đừng hù dọa ta, ta nhát gan, địa bàn Vân Môn là của Vân Môn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đụng đến, cũng không phải vì một câu nói phong hào Phò mã gia của ngươi là có thể khiến ta giao ra.  

Tình hình như bây giờ không phải rất tốt sao? Hai nhà ta và ngươi hợp tác với nhau, đại trận truyền tống sẽ cho vương quốc Mạo Hiểm của ngươi sử dụng, đệ tử của Vân Tử ta sẽ đến điện Mạo Hiểm của ngươi tiếp nhận nhiệm vụ, như vậy rất tốt, đừng thật sự coi mình là nữ vương, ở trong mắt Tu Chân giới, không có quy tắc ràng buộc, chỉ có thực lực là trước nhất.”  

Trịnh Bân Bân nghe Dương Bách Xuyên nói chuyện, sắc mặt càng ngày càng u ám, sau đó nàng gằn từng chữ nói: “Ta cho ngươi hai con đường, một là làm Phò mã gia của vương quốc Mạo Hiểm, thứ hai... Nếu ngươi luôn miệng nói lấy thực lực làm trọng thì đừng nói ta bắt nạt ngươi. Thuận theo ý ta thì từ nay về sau khu vực cấm phía Nam vĩnh viễn là địa bàn Vân Môn của ngươi, lão nương không thèm quan tâm đến nữa, nhưng... Ha ha, hình như ngươi vẫn ở cảnh giới Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn mà không có tiến bộ gì nhỉ, trăm năm trôi qua vẫn như cũ thì đánh với ta thế nào đây, ha ha ~”  

Vừa dứt lời, Trịnh Bân Bân lại không khỏi bật cười.  

Dương Bách Xuyên cũng híp mắt lại, cười nói: “Chẳng phải ngươi cũng giống vậy sao? Trăm năm trôi qua cũng chẳng có tiến bộ gì giống như ta thôi, trăm năm trước là Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, trăm năm sau vẫn là Xuất Khiếu đại viên mãn, có cái gì mà vênh váo chứ?”  

Trịnh Bân Bân giận dữ nói: “Ngươi...” Nàng rất tức giận nhưng trên mặt lập tức hiện lên ý cười, nói: “Ha ha, hình như ngươi đã quên mất ta chính là dung hợp một thể từ Phân Thân Thuần Dương của, trăm năm trước có thể giết chết Tiền Bất Nhẫn là Phân Thần cảnh trung kỳ thì trăm năm sau chẳng lẽ ta lại không trấn áp nổi một Dương Bách Xuyên như ngươi sao?”  

“Ồ đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, sau khi dung hợp Phân Thân Thuần Dương của tổ tiên, ta còn kế thừa một phần ý chí và thần thông của tổ tiên, năm đó một chưởng giết chết Tiền Bất Nhẫn cũng chính là một loại thần thông trong đó, ngươi xác định dám đối đầu với ta?” Vẻ mặt Trịnh Bân Bân vô cùng đắc ý, dù sao trong mắt nàng, có mười người như Dương Bách Xuyên cũng không phải đối thủ của nàng.  

Dương Bách Xuyên sao có thể quên một chưởng thần thông năm đó của Trịnh Bân Bân?  

Hắn biết rõ thật ra Trịnh Bân Bân cũng không muốn đối địch với mình, chỉ là muốn mình cúi đầu, nhưng hắn biết thì sẽ chịu sao? 

Bình luận

Truyện đang đọc