SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này hắn vừa ngẩng đầu mới phát hiện, bất tri bất giác đã đi tới cuối lối đi, lại phát hiện không còn đường.  

Phía trước lại là một bức tường, phía trên có ký hiệu dày đặc, nhưng có quy luật sắp xếp rất rõ ràng.  

Hắn nhấc chân định về phía trước, định đi qua xem thử.  

Lại bị sư phụ Vân Thiên Tà lên tiếng ngăn cản: “Tiểu tử thối đừng lộn xộn, đây là ký hiệu trận pháp, nóng vội không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu, chờ vi sư nhìn xem rồi nói.”  

Lời này khiến Dương Bách Xuyên dừng bước, trán đổ mồ hôi, ngoan ngoãn chờ sư phụ nghiên cứu.  

Hồi lâu sau chỉ nghe sư phụ trầm giọng nói: “Có sát trận, phòng ngự, ảo trận, không gian,... tồn tại, gần như bao trùm toàn diện, trong những ký hiệu này thế mà lại có quy tắc sức mạnh, xem ra người khắc ký hiệu cũng là hạng người đại thừa.  

May mắn tiểu tử con không đụng chạm, nếu không lúc này vi sư sẽ phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.” Trong giọng nói của Vân Thiên Tà kèm theo sự trêu chọc.  

“Con... Lão già chết tiệt, người nguyền rủa đồ đệ của mình như thế à?” Dương Bách Xuyên tức giận nói.  

Advertisement

“Ha ha, ta đùa thôi, đừng coi là thật ~” Vân Thiên Tà nói tức chết người không đền mạng.  

Dương Bách Xuyên mất kiên nhẫn nói: “Được được, nghe ý người nói vậy chắc là đã nhìn ra ẩn ý trên đó rồi à?”  

“Nói nhảm, vi sư đường đường là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn, chút ký hiệu trận pháp đấy mà nhìn không thấu chẳng phải là sống vô ích sao?” Vân Thiên Tà nổi giận đùng đùng.  

“Vậy mau nói cho con biết đi, bây giờ con rất lo lắng cho chồn nhỏ, hơn nữa bên ngoài còn có ba lão bất tử cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, nếu bọn họ phá kết giới tiến vào, con chỉ có một con đường chết.” Dương Bách Xuyên thật sự sốt ruột.  

Vân Thiên Tà khinh thường nói: “Lo lắng cái quái gì, không gian bình Càn Khôn để không sao?”  

Dương Bách Xuyên như mới tỉnh mộng: “Chậc~ hình như cũng đúng nha, thế mà con quên mất không gian bình Càn Khôn, thời điểm mấu chốt cùng lắm thì con trốn vào bình Càn Khôn là được rồi.”  

“Được rồi, ký hiệu trận pháp này chỉ có một sinh môn, cục chín phần chết một phần sống, cần phải sắp xếp lại ký hiệu, vi sư nói cho con hiểu cái nào thì con liền truyền chân khí vào ký hiệu đó, không thể sai một cái, sai một cái sẽ động đế sát trận, cho dù làm thế nào cũng không giữ được con, đồ chơi này không thể xem thường.” Vân Thiên Tà dặn dò.  

“Cái kia là sinh môn sao, làm sao đi vào?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Sinh môn chính là ký hiệu không gian, một cái có chín ký hiệu không gian, khi con thắp sáng tất cả nó sẽ xuất hiện sức mạnh không gian đưa con truyền tống.” Vân Thiên Tà giải thích.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt nói: “Truyền tống? Truyền tống đi đâu?”  

“Tiểu tử thối, nói nhảm nhiều thế, vi sư lại chưa từng đi qua, làm sao biết truyền tống đi đâu? Dù sao cũng là sinh môn, đi vào không chết người là được rồi. “Vân Thiên Tà mất kiên nhẫn nói.  

“...” Vẻ mặt Dương Bách Xuyên lập tức đen lại, câm nín không biết nói gì, lúc này hắn cảm thấy lão già rất không đáng tin cậy.  

“Hàng thứ tư ở góc dưới bên trái, ký hiệu thứ tám.” Lập tức, Vân Thiên Tà đã bắt đầu chỉ huy.  

Dương Bách Xuyên theo lời Vân Thiên Tà từng bước bắt đầu lần mò tìm kiếm trong đống ký hiệu rậm rạp ở trên tường.  

Vách tường chính diện trái lại không lớn, cũng chỉ cao ba thước, nhưng ký hiệu trên vách tường lại rậm rạp chằng chịt đến mấy trăm cái, hình thành ký hiệu trận pháp Lục Mang Tinh phủ đầy toàn bộ vách tường.  

Thoạt nhìn những ký hiệu này rất lộn xộn, nhưng khi nhìn kỹ lại có đạo lý rất huyền diệu, dù sao từng hàng từng hàng có dấu vết để lần theo.  

Hơn nữa mỗi ký hiệu đều kề sát nhau, khoảng trống cũng chỉ rộng hai ngón tay, không cẩn thận điểm sai ký hiệu, theo lời sư phụ nói chính là vấn đề lớn.  

“Ôi chao, tiểu tử thối ngốc quá đi, tìm thẳng lên.” Vân Thiên Tà thấy Dương Bách Xuyên còn đang nhìn từng cái một, nhịn không được mắng ra.  

“Ách ~ lão già chết tiệt, sao không sớm nói.” Dương Bách Xuyên mắng một câu, quả nhiên tìm thẳng lên trên, rất nhanh tìm được ký hiệu thứ tám ở hàng thứ tư.  

Nhưng cũng không trách được, ký hiệu đầy vách tường dù sao cũng có thể căn chỉnh ngang dọc tùy ý.  

Lập tức thôi thúc chân khí chỉ đầu ngón tay lên trên đó, sau một khắc, ký hiệu này sáng lên, phát ra ngân quang giống như là ngôi sao.  

“Nhìn ngang, bên phải hàng đầu tiên, cái thứ ba ~” Vân Thiên Tà tiếp tục chỉ huy.  

Dương Bách Xuyên theo đó thắp sáng ký hiệu thứ hai.  

“Nhìn ngang hàng thứ chín, cái thứ chín...”  

Mười phút sau, Dương Bách Xuyên đã thắp sáng ký hiệu thứ tám, đây là lúc hắn phát hiện vị trí của những ký hiệu này tạo thành một ký hiệu lớn có hình dạng rất kỳ quái.  

“Cái cuối cùng, nhìn dọc ký hiệu thứ bảy của hàng thứ hai.” Vân Thiên Tà nói ra vị trí ký hiệu cuối cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc