SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn Tửu Tiên lão đầu lão đầu vô cùng khí phách trầm giọng nói: "Các người điên cả rồi, từ xưa đến nay bên kia Sơn Hải Giới xâm lược Trái Đất bao nhiêu lần? Lần đó người vừa tới không phải là con dân Hoa Hạ ta gặp nạn sao?  

Chẳng lẽ các người không biết? Hay là đã quên mất? Nói cho các người biết, nếu vì các người mở thông đạo đưa người của Sơn Hải Giới đến, dẫn đến việc đại địa Hoa Hạ sinh linh đồ thán, các người chính là tội nhân của Hoa Hạ"  

"Lôi Đình ông bớt nói chuyện giật gân đi, mọi người bên ngoài đều biết người bên kia Sơn Hải Giới là ai, là người tu chân, theo đuổi Đại Đạo, sao lại vô duyên vô cớ giết người? Ông không muốn mở thông đạo còn không phải là để giữ được địa vị anh cả giới võ cổ của Côn Luân ông sao?" Cuối cùng Trần Thiên Hải cũng nói ra những lời mấy năm nay ông ta muốn nói.  

"Ha ha, lão phu đánh giá coi ông rồi Trần Thiên Hải! Đạo bất đồng bất tương vi mưu, hôm nay lão phu xem thử các người ai dám mở thông đạo Sơn Hải, cứ việc tới thử xem." Trong lúc Lôi Đình nói chuyện trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, xuất hiện một thanh cổ kiếm.  

Dương Bách Xuyên ở bên cạnh cảm giác được thanh kiếm cổ trong tay Lôi Đình cũng là cấp bậc tiên khí.  

Đúng vào lúc này, trong tay tất cả mọi người đều lấp lánh ánh sáng, cả đám đều để lộ pháp khí.  

Khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là trong tay những người này đều là tiên khí, khiến Dương Bách Xuyên có cảm giác tiên khí là rau cải trắng.  

Hai bên đối đầu với nhau.  

Bên phía Trần Thiên Hải là sáu đại cao thủ Hư Cảnh, mà bên của Tửu Tiên lão đầu bây giờ là năm người.  

Có điều ngay khi đại chiến cực kỳ căng thẳng, đột nhiên lão tổ của Miêu trại tiến lên một bước nói với Tửu Tiên lão đầu: "Lôi Đình đạo huynh, hôm nay tôi chỉ giết Dương Bách Xuyên, ông đừng ngăn cản, sau khi giết Dương Bách Xuyên tôi vẫn canh chừng thông đạo với ông."  

Lão tổ của Miêu trại vừa nói xong, Trần Thiên Hải biến sắc. Ông ta đã kiêng dè Tửu Tiên lão đầu, bây giờ sáu đối một hoàn toàn có thể trấn áp năm người bên Tửu Tiên lão đầu, lại không ngờ rằng lão tổ Miêu trại vốn đã nắm chắc lại nói vậy.  

"Anh Miêu, thứ cho tôi không làm được." Tửu Tiên lão đầu lập tức từ chối, chuyện bán đứng bạn bè ông ta không làm được.  

"Tốt tốt tốt, hôm nay các người cắt đứt tình cảm như vậy, lão phu nhất định phải giết Dương Bách Xuyên." Lão tổ của Miêu trại tức tới mức toàn thân run lên.  

Ông ta vừa nói xong thì đột nhiên tung một chưởng về phía Dương Bách Xuyên.  

"Hừ! Ông dám!" Tửu Tiên lão đầu lập tức hừ lạnh, tiến lên một bước muốn chặn trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Mà giờ phút này Dương Bách Xuyên cảm thấy Tửu Tiên lão đầu đã làm tốt lắm rồi, tiếp theo tới lượt anh ra sân. Người ta đã nói muốn giết mình, nếu như không làm chút gì đó thì không phải phong cách của Dương Bách Xuyên anh.  

"Tửu Tiên lão đầu, kẻ thù của tôi để tôi giải quyết, ông tránh ra đi." Trong lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện đạp bước Mị Ảnh Cảnh trong thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai, lách mình đã đi tới trước mặt Tửu Tiên lão đầu, tay phải nắm lại đón một chưởng của lão tổ Miêu trại.  

Nếu như định trước không hóa giải được mối thù, người khác cũng muốn giết anh, vậy thì giết đi, xem ai giết ai?  

Anh bị nhốt trong không gian Liên Tử hơn mười năm lĩnh hội cũng không phải là không gặt hái được gì, ngược lại thu được rất nhiều lợi ích, là tổng hợp từ khi anh bắt đầu tu chân đến nay.  

Việc vận dụng chân khí và pháp thuật thần thông của anh đã cảm ngộ đến đỉnh phong, vì vậy bây giờ Dương Bách Xuyên vô cùng tự tin.  

Cảnh giới của anh cũng có thể so sánh với võ cổ giả Hư Cảnh.  

Dương Bách Xuyên phát hiện ngay khi anh ra quyền chống lại lão tổ Miêu trại, xung quanh ông ta lại xuất hiện năm bóng người, mỗi người đều sát ý ngập trời, sát ý hận không thể nghiền anh thành tro.  

Trong tầm mắt thấy đúng là năm đại cao thủ Trần Thiên Hải, Mật Tông, Thanh Thành và Thần Tông,  m Nguyệt Môn, vậy mà đồng thời ra tay với anh.  

Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên cười khinh, tốt, mấy lão già đáng chết đều cho rằng anh là quả hồng mềm sao?  

"Ầm ầm!"  

"Răng rắc!"  

Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên và lão tổ Miêu Trại quyền chưởng đối nhau, tiếng xương cốt đứt gãy nặng nề vang lên.  

Kèm theo là một tiếng kêu đau của lão tổ Miêu trại. 

Bình luận

Truyện đang đọc