SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên tưởng côn trùng này đói thật, cho côn trùng vài giọt tinh huyết, nhưng chính anh cũng lảo đảo, suýt chút nữa đặt mông trên mặt đất.  

Sau khi hiểu rõ cách kết nối với côn trùng, Dương Bách Xuyên liên tục cho côn trùng nhỏ ăn máu tươi, sau đó anh thử hạ ra một vài mệnh lệnh, lại phát hiện có một số cái côn trùng có thể nghe hiểu, có cái lại nghe không hiểu, hoặc có lẽ là dứt khoát không để ý tới mình.  

Mà côn trùng ăn uống no nê xong, lại vèo một cái biến mất trên người Dương Bách Xuyên.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.  

Trong lòng anh sợ hãi đến biến sắc, không ngờ con côn trùng này lại trực tiếp chui vào trong lỗ tai mình.  

Lần này dọa anh sợ gần chết, nếu côn trùng theo lỗ tai chui vào đầu thì làm sao đây?  

Lúc này sẽ phải cạy ra.  

Nhưng mà, sư phụ Vân Thiên Tà lại nói, đây là thói quen của Linh trùng Nhân Diện, nó thích tìm chỗ ấm áp của cơ thể con người để ngủ nghỉ ngơi, khiến Dương Bách Xuyên không cần lo lắng.  

Dương Bách Xuyên bán tín bán nghi, quan sát thử, quả nhiên con côn trùng này chỉ ở cửa lỗ tai chứ không chui vào, lúc này anh mới yên tâm.  

Giày vò một phen suýt chút nữa lấy nửa cái mạng, nhưng đạt được một con côn trùng thần kỳ mà lại rất mạnh mà sư phụ đã nói, tâm trạng của Dương Bách Xuyên vẫn không tệ.  

Tiếp theo, anh tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình.  

Từ trong một đống đồ lớn, lại phát hiện ra hai thứ mà anh không hề quen thuộc.  



Thứ hai là “Đại Pháp Khôi Lỗi”, chiếm được từ trong quan tài của Ma nữ Hồng Phật, thứ này quá tà tính, Dương Bách Xuyên luôn để ở trong không gian Càn Khôn chứ chưa xem qua. 

Hôm nay lấy ra xem thử, đích thật tà tính, trên đó ghi thuật khôi lỗi, có thể luyện người luyện thú, làm cho hành động của chúng trở thành con rối của mình, làm trái với ý trời. 

Nhưng hôm nay Dương Bách Xuyên lấy ra, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, đem Đại Pháp Khôi Lỗi cho chị em Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc tu luyện, dù sao trên đó cũng có một vài pháp thuật quỷ đạo, cũng thích hợp cho ba người các nàng tu luyện. 

Nếu đổi lại là trước kia, Dương Bách Xuyên sẽ không để cho ba người tu luyện, nhưng hiện tại tình hình đã khác, anh đã trêu chọc đến hai đại tông môn là Thần Tông và Thanh Thành, thực lực tổng thể của người ở Vân Môn không cao, không có sức tự vệ. 

Dứt khoát để cho ba người Kiều Phúc đi tu luyện, gia tăng thực lực bản thân. 

Hơn nữa chính tà cũng là trong suy nghĩ, phải xem dùng vào việc gì, chỉ cần dặn dò ba người không đi luyện hóa nhân tộc, không đi làm việc nghịch ý trời thì cũng không phải không thể. 

Mặt khác, thủ đoạn của thuật khôi lỗi cũng nổi tiếng ở Tu Chân Giới, cũng không phải một gậy đánh chết người là thuật tà đạo. 

Tối hôm qua đi cứu Lưu Tích Kỳ, lẽ ra anh dẫn theo ba quỷ tu sẽ có thể trợ giúp được phần nào, nhưng khi không nghĩ nhiều như vậy, trong ba người chỉ có tu vi của Ngô Mặc Thu là bước vào Trúc Cơ nên để lại nhà canh chừng, dẫn theo Lục Tuyết Hi cũng đã bước vào Trúc Cơ chắc là đủ rồi. 

Ai mà ngờ người gặp tối qua lại yêu nghiệt như vậy. 

Hiện tại ngẫm lại nhất định phải tăng thực lực cho ba quỷ tu, ngày sau mình không còn ở nhà nữa, họ cũng có thể bảo vệ an toàn cho mọi người. 

Nhất là Ngô Mặc Thu, thiên phú của cô tốt nhất, có thể làm cho cô tiến thêm một bước, chính là cao thủ tọa trấn Vân Môn. 

Những vật khác cũng không có gì đặc biệt, linh thạch,... Dương Bách Xuyên để lại một vài thứ cho bản thân, tất cả những thứ khác đều cho vào kho để đạo trưởng Phương luyện đan cho đệ tử Vân Môn sử dụng. 

Bình luận

Truyện đang đọc