SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Haha ~ chính là công lao của sư tổ, thằng nhóc nhà cậu phúc khí tốt.” Thiên Tuyệt cũng trêu ghẹo Trần Phong Tử.  

“Không cần mấy người nhắc, tôi sẽ không bao giờ quên đại ân của sư tổ.” Trần Phong Tử nói.  

Dương Bách Xuyên cười, anh biết ba người họ đang thi nhau vuốt mông ngựa: “Viên Tiểu Lôi có thiên phú, cũng có vận may, may mắn và tài năng là không thể thiếu trong con đường tu luyện, đôi khi vận may còn quan trọng hơn.  

Về Viên Tiểu Lôi, các người phải bồi dưỡng thật tốt, Võ Đang có xuất hiện yêu nghiệt hay không cũng dựa vào cách đào tạo cậu, cần hơn nữa là bản thân cậu ta phải chăm chỉ luyện tập.  

Còn ba người, Thiên Tuyệt và Trần Phong đều sắp bước vào Tiên Thiên chín tầng, cần tiếp tục nỗ lực hơn nữa, con đường tu hành không tiến tất thối, Minh Giác cũng không tệ, Tiên Thiên tầng bảy, chăm chỉ nỗ lực, tương lai thành tựu của ba người sẽ càng cao hơn.”  

“Vẫn cần phải cảm tạ sư tổ, nếu như không có đan dược của sư tổ, chúng ta cũng không tiến bộ được nhanh như vậy, đại ơn đại đức của sư tổ chúng ta sẽ không bao giờ quên.”  

Ba người Thiên Tuyệt chân thành nói.  

Trong lúc nói chuyện, mấy người họ đã đi tới vách núi cao thẳng đứng, Dương Bách Xuyên nói với ba người họ: “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, nghĩ xem nên qua vách núi này thế nào đi.”  

Vừa dứt lời thì có một giọng nói vang lên: “Thiên Tuyệt huynh vẫn khỏe chứ ~”  

Dương Bách Xuyên nhìn qua, là một người trung niên nhà họ Hồ đang đi tới chào hỏi Thiên Tuyệt.  

“Hóa ra là Hồ gia chủ, khách sáo rồi ~” Thiên Tuyệt cũng đáp lại.  

Minh Giác ở một bên Dương Bách Xuyên nói: “Sư tổ, người kia là gia chủ nhà họ Hồ ở Đông Bắc – Hồ Nhất Thu.”  

“Ừ, người này không đơn giản, khí tức trên người ông ta rất đặc biệt.” Ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn về phía Hồ Nhất Thu, một giây sau mắt anh sáng lên, anh nhìn thấy một người con gái trong nhóm nhà họ Hồ, xinh đẹp như tiên nữ, không hề thua kém Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình.  

Sau khi Hồ Nhất Thiên và Thiên Tuyệt chào hỏi nhau, ông ta nhìn sang Dương Bách Xuyên, cười hỏi Thiên Tuyệt: “Thiên Tuyệt, vị này phong độ bất phầm, nhìn không giống người của Võ Đang, Hồ Nhất Thu có lễ.”  

Trong lúc nói chuyện, ông chắp tay chào hỏi Dương Bách Xuyên.  

“Haha, vị này là Dương Bách Xuyên, có quan hệ sâu xa với chưởng giáo khai phái Võ Đang, là ta sư tổ của Võ Đang ta, ngoài ra còn là môn chủ Vân Môn.” Thiên Tuyệt cười ha hả giới thiệu Dương Bách Xuyên.  

“Ra mắt Hồ gia chủ.” Người ta cũng đã chào hỏi rồi, Dương Bách Xuyên đương nhiên không thể thất lễ được.  

“Hóa ra là Dương điên tiếng tăm lừng lẫy, nghe tiếng đã lâu uy danh Dương Bách Xuyên của Vân Môn, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền, thất lễ thất lễ ~” Hồ Nhất Thu chắp tay với Dương Bách Xuyên.  

“Không dám không dám, đều là tiếng dấu, haha ~” Dương Bách Xuyên cười nói, cái danh kia là hình thành từ giết người, có cái gì mà tiếng tăm, có thể là Hồ Nhất Thu đã nghe qua nhưng tuyệt đối không phải là danh tiếng tốt gì, hơn nửa là danh xấu, có điều Dương Bách Xuyên cũng phớt lờ, dù sao lúc trước anh giết nhiều Tiên Thiên như vậy không phải vì răn đe hay sao.  

“Hahaha~ Dương đạo hữu đúng là tiêu sái, nhưng mà tôi thật tâm bội phục, cả giới võ cổ không một ai dám đắc đột tam đại tông môn, càng không dám tiếp nhận người tán tu, e là chỉ có duy nhất một mình cậu, chỉ dựa vào điều này, họ Hồ tôi kính nể Dương đạo hữu.” Lần này lời của Hồ Nhất Tiên rất chân thành.  

Dương Bách Xuyên chỉ cười, anh cũng không quan tâm có kính nể thật hay không, dù sao thì anh đã dám làm thì chẳng sợ một ai cả, trong lòng anh hiểu rõ ý nghĩa của việc để tán tu trong thiên hạ tiến vào Vân Môn.  

Điều này khó tránh khỏi tông môn cổ xưa liên hợp lại chèn ép, nhưng vậy thì sao?” 

Bình luận

Truyện đang đọc