SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên ra tay không chút lưu tình, hắn ra sức đánh. Yêu Vương kêu gào thảm thiết, dù sao thì ưu thế trên mặt đất của hắn chính là tốc độ, Yêu Vương không thể nào tránh được.  

“Bịch bịch bịch…”  

“Rống rống rống~”  

Nắm đấm của Dương Bách Xuyên giáng lên người Yêu Vương như mưa, mỗi quyền đều khiến Yêu Vương Phong Lôi kêu gào thảm thương.  

Lông trắng bay đầy trời.  

Giờ phút này, Yêu Vương như hiểu ra, nó giang cánh muốn bay đi.  

Đương nhiên, trước đó không phải Yêu Vương không muốn bay đi, mà là bởi vì Dương Bách Xuyên không biết xấu hổ lợi dụng tốc độ, đánh một trận loạn xạ, không cho Yêu Vương Phong Lôi có cơ hội bay đi.  

Nhìn thấy bất chấp bị mình đánh cho tơi bời, vừa kêu gào vừa muốn duỗi cánh bay lên, Dương Bách Xuyên sao có thể cho nó cơ hội được?  

Cách đó một mét, dưới chân khẽ động, hắn nhảy vọt lên bay tới trước cánh trái của Yêu Vương, hắn xấu xa vận công Càn Khôn Quyết trong cơ thể, tập trung toàn bộ sức mạnh đánh một quyền xuống cánh của Yêu Vương.  

“Ầm ~ Rắc rắc ~”  

“Rống…”  

Một chưởng này đánh xuống, phát ra một tiếng gãy xương giòn tan, ngay sau đó chính là tiếng gầm rú đầy đau đớn của Yêu Vương.  

Diệp Vô Tâm đứng từ xa nhìn Dương Bách Xuyên đang điên cuồng đánh Yêu Vương, nàng không nhịn được mà lo lắng thay cho nó. Chứng kiến Dương Bách Xuyên khí thế hung hăng một quyền đánh gãy xương cánh của Yêu Vương, khiến cho nó mềm nhũn bò sấp xuống dưới mặt đất.

Trong mắt của Diệp Vô Tâm thì một đấm của Dương Bách Xuyên đã đánh gãy cánh của Yêu Vương Phong Lôi, nhưng chưa dừng lại ở đó, ngay sau đó nàng trông thấy thân hình Dương Bách Xuyên lóe lên, đáp xuống lưng của Yêu Vương.  

Hắn giơ nắm đấm lên ~  

Lúc này Diệp Vô Tâm chỉ biết nhắm hai mắt, thầm mặc niệm cho Yêu Vương: “Chọc phải Dương đại công tử cũng do phúc phận mà con Yêu Vương này tu luyện ở kiếp trước ~”  

“Ầm ầm ầm ~”  

“Rống rống rống ~”  

Kế tiếp, Diệp Vô Tâm nghe được tiếng nện từng quyền của Dương Bách Xuyên, đương nhiên đi kèm với đó là tiếng kêu đầy thảm thiết của Yêu Vương.  

Diệp Vô Tâm có thể nghe ra được, trong tiếng kêu thảm của Yêu Vương tràn đầy sự phẫn nộ, có cả cam chịu không thể phản kháng, có lẽ là Yêu Vương cũng không ngờ được mình sẽ có lúc thảm bại thế này?  

Hoặc nhiều hơn là, nó chưa bao giờ nghĩ Dương Bách Xuyên lại vô liêm sỉ như vậy.  

Đánh thì đánh thôi, mấu chốt là hắn không chịu đổi chỗ khác, chỉ đè đánh đúng một chỗ, điều này khiến Yêu Vương sắp hộc máu tới nơi.  

Dương Bách Xuyên cưỡi trên cổ nó, nhưng hắn lại đập mạnh tới mức lông trên cổ cũng sắp chụi luôn rồi.  

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn nhớ kỹ lời dặn của lão đầu tử, hung hăng mà đánh, đánh tới khi nào yêu thú phục thì thôi, thế nên từ khi hắn tóm được cơ hội thì không hề nghỉ giải lao.  

Lúc này hắn cảm thấy rất sảng khoái, trực tiếp cưỡi luôn lên cổ Yêu Vương mà vung nắm đấm, càng đánh càng thoải mái.  

Hắn vừa đánh vừa hỏi: “Có phục hay không?”  

“Bịch bịch bịch ~”  

“Phục không?”  

“Bịch bịch bịch ~”  

Đáp lại hắn là tiếng kêu gào thê thảm của Yêu Vương.  

Sau nửa giờ đánh đập, cho dù cánh tay Dương Bách Xuyên đã mỏi nhừ, nhưng hắn vẫn không hề dừng lại, tiếp tục nện dữ dội lên người Yêu Vương.  

Có điều trong lòng hắn lại đang suy nghĩ: “Nghe tiếng kêu của con thú vật này vẫn còn tràn ngập căm phẫn, đây là vẫn chưa chịu thua nhỉ? Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không thu phục được, hắn phải nghĩ biện pháp.”  

Sau khi khép lại suy nghĩ này, khóe mắt Dương Bách Xuyên liếc thấy một màn đầy thú vị.  

Một tay hắn nắm lấy cổ Yêu Vương, tay kia thì đánh liên tục, mỗi một quyền nện xuống đều khiến Yêu Vương kêu gào, nhưng lại không hề biểu hiện ra dấu hiệu chịu thua, ngược lại dưới chân Yêu Vương, hoặc là nói móng vuốt của nó đang không ngừng di chuyển. 

Bình luận

Truyện đang đọc