SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Loại đan dược thứ ba, Dương Bách Xuyên muốn thử luyện đan Sinh Sôi Tạo Hóa có đan phương trong điện La Phù, lúc trước loại đan dược này đã được Hắc Hoa bà bà tâng bốc không thôi, muốn có được đan dược. Chỉ có điều trong điện La Phù không còn lại một viên nào, chỉ còn lại đan phương.  

Bây giờ tu vi của anh cũng đã đến cảnh giới Xuất Khiếu, nguyên vật liệu cũng đã thu gom đủ, vừa khéo Dương Bách Xuyên luyện chế để xem thử tác dụng thế nào.  

Dựa theo cảnh giới hiện tại của anh thì những đan dược kia đều không có tác dụng gì, chỉ có đan dược trấn phái của điện La Phù, đan Sinh Sôi Tạo Hóa mới có thể có tác dụng với tu vi cảnh giới Xuất Khiếu.  

Sau khi ngọn lửa thần hồn dung hợp với ngọn lửa chân nguyên, bây giờ Dương Bách Xuyên luyện đan là làm chơi ăn thật. Sau khi nhóm lò luyện đan Thái Thượng bằng thần hỏa, việc luyện chế đan Độ Kiếp cấp bậc Kim Đan, tinh luyện hơn ba mươi loại linh dược, chẳng mấy chốc là xong.  

Dưới sự thao túng của thần hồn mạnh mẽ, việc ngưng kết thành đan cũng hoàn thành liền một mạch, chỉ một giờ tiếng một lò đan Độ Kiếp đã cho ra bảy mươi hai viên đan dược.  

Dương Bách Xuyên luyện ba lò, sau đó trong vòng hai giờ lại luyện ra hai lò đan Ích Thọ, tổng cộng được một trăm lẻ tám viên, đủ cho người bình thường trong gia tộc của mấy người phụ nữ sử dụng.  

Đan Sinh Sôi Tạo Hóa cuối cùng đã tốn của Dương Bách Xuyên sáu tiếng, ra được chín viên.  

Đan dược càng cao cấp thì số lượng càng ít, chuyện này rất bình thường.  

Advertisement

Đáng nhắc tới chính là lúc Dương Bách Xuyên luyện chế đan Sinh Sôi Tạo Hóa, đan kiếp mà anh đón là tam cửu đan kiếp, hai mươi bảy tia lôi kiếp bổ thẳng vào lò luyện đan. Chỉ có điều lôi kiếp cấp bậc thế này chẳng hề có chút uy hiếp nào với Dương Bách Xuyên, anh còn không cần mở phòng ngự, trực tiếp dùng cơ thể mình để chống đỡ hết.  

Khác với thiên kiếp của tu chân giả lả đan kiếp không có tâm ma kiếp, chỉ là một uy lực của tia lôi kiếp này mạnh hơn tia lôi kiếp kia mà thôi.  

Mà bây giờ từ khi Dương Bách Xuyên đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu thì chính anh cũng không biết Kim Cương Nhục Thể của mình được tính là cấp bậc gì.  

Nhưng dù sao anh đã dùng cơ thể của mình chịu đựng cả thảy hai mươi bảy tia lôi kiếp của đan dược cũng không hề tổn thương một chút da lông nào.  

Sau khi anh vượt qua đan kiếp cũng đánh giá cơ thể mình bằng hai chữ - bi3n thái!  

Dương Bách Xuyên luyện đan xong thì tính toán thời gian, cũng gần đến buổi trưa rồi, thời hạn anh đưa ra cho những người tới từ Sơn Hải Giới kia đã đến.  

Trong lòng anh hơi động, trực tiếp ra khỏi không gian bình Càn Khôn.  

Anh đi tìm Triệu Nam và Vương Tông Nhân, đưa đan Ích Thọ cho Triệu Nam, bảo cô phân phát cho người thân của mấy người bọn họ, chỉ cần là người nhà của thành viên nòng cốt của Vân Môn thì ai cũng có phần.  

Thành viên nòng cốt của Vân Môn tất nhiên là những người ban đầu lúc Vân Môn được thành lập, ngoại trừ mấy người phụ nữ còn có Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị, Trần Thất Tiên, lão Phương vân vân.  

Đan Độ kiếp thì giao cho Vương Tông Nhân, nếu Vương Tông Nhân muốn ở lại canh giữ Trái Đất thì số đan Độ Kiếp này chính là đảm bảo cho mấy đệ tử chưa lên Kim Đan của Vân Môn.  

Dương Bách Xuyên thuận tiện triệu tập tất cả mọi người, anh tuyên bố Vương Tông Nhân trở thành môn chủ Vân Môn ở Trái Đất, nghi thức kế thừa chính thức quyết định vào bảy ngày sau.  

Không ai có ý kiến về chuyện này, ngược lại cảm thấy Vương Tông Nhân ở lại thì tất cả mọi người mới yên tâm.  

Một tin tức khác là  u Dương Ngọc Thanh cũng ở lại, về chuyện này mọi người không nói gì thêm, bọn họ đều biết nguyên nhân  u Dương Ngọc Thanh ở lại rất có thể là vì con gái của cô ấy Nhạc Nhạc.  

Mà chuyện để con gái của  u Dương Ngọc Thanh Nhạc Nhạc cầm lái Vân Kỳ International, Dương Bách Xuyên tìm Lưu Tích Kỳ bàn bạc, bất kể nói thế nào thì Vân Kỳ cũng là Lưu Tích Kỳ lập ra, phải tôn trọng ý kiến của anh ta.  

Về việc này Lưu Tích Kỳ chỉ vừa cười vừa nói: "Khoan hẵng nói tới chuyện  con nhóc Nhạc Nhạc kia rất thích hợp, tính ra thì nó cũng là con gái trên danh nghĩa của cậu, tôi không có ý kiến gì."  

Đến lúc này việc nhà của Vân Môn cơ bản đã giải quyết xong.  

Chỉ còn lại việc Dương Bách Xuyên chuẩn bị đi thanh lý môn hộ.  

Môn hộ này chỉ tất cả mọi người trong phạm vi Trái Đất, đầu tiên anh phải thanh lý người từ bên ngoài đến, những tu chân giả tới từ Sơn Hải Giới kia.  

"Lão Trần, liên hệ với mấy thế lực võ cổ giả kia, hỏi bọn họ về tình huống mấy người ở Sơn Hải Giới kia bỏ chạy." Dương Bách Xuyên nói với Trần Thất Tiên của Vân Môn, hôm qua anh đã ra lệnh cho tất cả thế lực võ cổ theo dõi tình huống của võ cổ giả trên địa bàn của mình, tin rằng những thế lực võ cổ này sẽ không dám lấy lệ với anh.  

"Vâng tiên sinh, tôi lập tức đi hỏi ngay." Trần Thất Tiên nhận lệnh mà đi.  

Chừng mười phút sau, Trần Thất Tiên trở về đại sảnh, trong tay cầm một cái máy tính bảng nói với Dương Bách Xuyên: "Tiên sinh, tin tức tất cả thế lực võ cổ phản hồi lại nói mấy ngày nay tu sĩ tiến vào Trái Đất có một nửa sau khi nghe được tin tức thì lập tức bỏ chạy, quay về Sơn Hải Giới, còn có một nửa chừng hơn năm mươi người không để ý tới, rải rác các nơi ở Trung Quốc ta, trong đó có một đám người làm ra chuyện người người oán trách.  

Rất nhiều người bên phía chính phủ bị thương, bên Ngô Nam cũng mới gửi tin tới xin Vân Môn giúp đỡ, mà tất cả thế lực võ cổ đều giám sát những người này, gửi tin tức định vị tới."  

Trần Thất Tiên vừa nói vừa đưa máy tính bảng trong tay cho Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nhìn một cái, quả nhiên trên máy tính bảng là bản đồ Trung Quốc, bên trên có năm mươi ba chấm nhỏ màu đỏ đang nhấp nháy, trên cơ bản tản ra khắp nơi trên cả nước.  

Trong lòng anh lập tức lạnh băng.  

Lúc này Trần Thất Tiên nói: "Tiên sinh, chúng ta có cần cử đệ tử đi giúp đỡ không?"  

"Không cần, những người này có cảnh giới Nguyên Anh, các người đi không chiếm được lợi lộc gì, đã có người muốn tìm đường chết thì tôi sẽ tiện bọn họ một đoạn đường. Mọi người chuẩn bị chuyện rời khỏi đi, tôi đi xem thử có phải mấy tên khốn kiếp này thật sự không sợ chết hay không." 

Bình luận

Truyện đang đọc