SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi nói chuyện với Dương Bách Xuyên và được anh cho phép, Lý Mục Lai nhận đôi găng tay màu trắng từ cô gái bên cạnh đang dìu mình. Tiếp đó ông ấy đeo kính lão và lấy kính lúp ra, bắt đầu quan sát phỉ thúy.  

Lúc này những người vây xem xung quanh đều dừng thảo luận, không ai quấy rầy quá trình giám định của Lý Mục Lai. Bọn họ cũng muốn biết giá trị của khối phỉ thúy đỏ thẫm hiếm có này.  

Khoảng mười phút sau, Lý Mục Lai đứng thẳng lưng, ánh mắt tràn đầy kích động, đồng thời lẩm bẩm: "Quả nhiên là phỉ thúy cao cấp. Đây là phỉ thúy đỏ ngàn năm khó gặp. Nếu lấy được viên phỉ thúy nguyên vẹn thì giá trị không thể đo lường. Chúc mừng nhé cậu nhóc, cậu giàu to rồi."  

Nghe Lý Mục Lai nói vậy, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy vui vẻ. Anh cũng biết rằng có câu nói này của Lý Mục Lai, giá trị của viên phỉ thúy này sẽ tăng vọt.  

"Cảm ơn ông Lý đã giám định."  

"Ha ha, đừng khách sáo. Tôi được nhìn thấy phỉ thúy đỏ ở cái tuổi này cũng tính là đáng giá."  

Trong lúc hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một người hô to với Dương Bách Xuyên: "Chú em ơi, để lại khối phỉ thúy này của cậu cho tôi đi, tôi trả một trăm hai mươi triệu."  

Người nọ nói xong, Dương Bách Xuyên mới nhìn thấy đó là một gã trung niên mập mạp hói đầu khoảng hơn bốn mươi tuổi. Anh cười khẩy trong lòng: "Tên mập chết tiệt, anh đây mua nguyên thạch đã một trăm mười triệu rồi, bây giờ có ngọc mà ông chỉ trả tôi một trăm hai mươi triệu, ông tưởng tôi ngu chắc?"

Dương Bách Xuyên còn chưa kịp nói chuyện, một người đàn ông trung niên tầm hơn 50 tuổi đi đến, mặc vest đi giày da, nở nụ cười với tên mập đứng trước: “Ha ha, mấy ngày không gặp da mặt của tổng giám đốc Trương càng ngày càng dày.”  

Người ta tiêu tốn một trăm triệu một ngàn vạn để mua sắm nguyên thạch, bây giờ ông chỉ thêm một ngàn vạn cho người ta, thật hào phóng.”  

Sau khi nói xong, cười nói với Dương Bách Xuyên: “Người anh em nhường cho tôi, tôi ra giá một trăm triệu năm ngàn vạn.”  

“Họ Vương ông cũng không tốt hơn được bao nhiêu, được tiện nghi liền chui vào còn không phải là cá tính của họ Vương nhà ông sao? Hừ.”  

Tên mập hói đầu đứng trước đánh trả người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ hai người quen biết.  

Ngay sau đó giữa sân lại vang lên âm thanh muốn Dương Bách Xuyên chuyển nhượng.  

“Người anh em, chúng ta là công ty châu báu XX, tôi ra giá hai trăm triệu.”  

Đây còn được coi như một cái giá có thành ý.  

Người ra giá hai trăm triệu tràn đầy chờ mong, chờ Dương Bách Xuyên trả lời, nhưng lúc này giữa sân lại vang lên âm thanh của một người phụ nữ.  

“Ba trăm triệu, người anh em, tôi là công ty châu báu Hương Đảo Lâu, rất có thành ý mua bán với cậu, hy vọng cậu có thể suy xét.”  

“Ba trăm triệu năm ngàn vạn, chúng tôi là công ty châu báu Nhật Bản.” Lúc này một người đàn ông trung niên đeo kính ra giá hơn một ngàn vạn.  

Sau khi nghe được hai công ty này báo giá, đám người vây xem đỏ cả mắt, một đám thầm thì to nhỏ với nhau, Dương Bách Xuyên kiếm lời.  

Đột phá ba trăm triệu, tăng gấp hơn hai lần.  

Cuối cùng dường như giá của người đàn ông Nhật Bản đã đè ép tất cả những người khác.  

Điều này làm cho người đàn ông Nhật Bản cảm thấy rất kiêu ngạo, dùng ánh mắt đắc ý nhìn Dương Bách Xuyên: “Vị tiên sinh này, công ty Nhật Bản chúng tôi đưa ra mức giá rất cao, hy vọng chúng ta có thể giao dịch thành công, cậu cũng có thể kiếm lời.”

Bình luận

Truyện đang đọc