SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc bắn giọt máu ra, Dương Bách Xuyên cấp tốc lùi vào góc đại diện, núp thật xa. Nhỡ đâu tìm sai, sát trận tự khởi động thì anh sợ mình sẽ bị tấn công.  

Một giây sau, giọt máu bay vào phạm vi chín mét trước cái nhìn chăm chú của Dương Bách Xuyên.  

Sau đó, tiếng ầm ầm nặng nề vang lên.  

Chỉ thấy tế đàn rực sáng, trong đại điện bỗng nổi gió.  

Mà ở vị trí giọt máu bỗng xuất hiện một cánh cửa được tạo thành từ gợn nước, chỉ đủ cho một người đi qua.  

Ngoài ra, trong phạm vi chín mét lấy tế đàn làm trung tâm đều chìm trong màu máu.  

Dương Bách Xuyên mừng rơn, biết rằng mình đã tìm đúng.  

Anh lẩm bẩm: "Truyền thừa mà lão già để lại quả nhiên không phải để trưng cho đẹp."  

Vị trí dính máu trên tế đàn là cánh cửa được tạo thành từ gợn nước màu trắng, những chỗ khác đều là sương mù đẫm máu. Điều này chứng tỏ cửa sinh là vị trí giọt máu, cái khác đều là cửa tử, nếu động vào sẽ bị sát trận tấn công.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, hiện tại anh cực kỳ tự tin. Anh bước vào cửa sinh, đi thẳng tới bậc thang trước tế đàn rồi bước lên tế đàn.  

Ở đây anh nhìn thấy một cô gái ngủ say, nhìn bề ngoài khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc cài trâm ngọc, mặc trang phục cổ đại màu trắng, trên người tỏa ra sóng linh khí mỏng manh.  

"Pháp khí nè!"  

Anh phát hiện ra trang phục và trâm ngọc của cô gái đều là pháp khí, là linh khí hạ phẩm.  

Đây là người thứ hai mặc linh khí hạ phẩm mà Dương Bách Xuyên từng gặp. Khỏi cần hỏi, bây giờ gần như có thể khẳng định cô ta là người tu chân.  

Nhìn ngoại hình chắc chắn cô gái là tiên trên Tiên Giới, gương mặt không nhiễm khói lửa nhân gian, nói theo cách phổ thông thì chính là đẹp phi thực tế, Dương Bách Xuyên chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.  

Đẹp đến nỗi tên họ Dương nào đó không thể nảy sinh ý định khinh nhờn.  

Dương Bách Xuyên ngắm nghía mấy phút, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bởi vì anh biết rõ cô gái này là một nữ ma đầu, nếu không thì cô ta đã chẳng bày trận Huyết Hồn Niết Bàn - trận pháp cấm của người tu chân.  

Anh nhận thấy cô ta không có chút sức sống nào, chỉ là một bộ thi thể.  

Nhưng thi thể chẳng khác gì người sống, giống như đang ngủ say.  

"Tiếc thay khuôn mặt xinh đẹp nhường này."  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng, bắt đầu tìm vị trí mắt trận. Trước tiên cứ phá trận rồi tính sau, tránh kề cà xảy ra biến cố.  

Anh đảo mắt quan sát, nhanh chóng tìm được vị trí mắt trận. Ngay chỗ đỉnh đầu cô gái khắc một bức vẽ trận pháp có đường kính một thước (1 thước = 0,33 mét), chính giữa bức vẽ là một viên linh thạch quen thuộc.  

Có lẽ là tại thời đại quá xa xưa nên linh khí trong linh thạch rất yếu ớt, sắp cạn kiệt rồi.  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ có lẽ chẳng cần mình phá trận, qua vài ba năm nữa linh khí trong linh thạch chống đỡ trận pháp tiêu hao hết, trận pháp sẽ tự phá.  

Nhưng đã tìm được mắt trận thì Dương Bách Xuyên sẽ phá luôn. Anh trở tay đánh Chân Nguyên Ly Hỏa lên linh thạch ở mắt trận.  

Rắc!  

m thanh giống dưa hấu nứt vang lên, linh thạch trong mắt trận biến thành bột phấn.

Bình luận

Truyện đang đọc