SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng vừa mới dứt lời, anh đã bị sư phụ Vân Thiên Tà mắng một trận: “Thằng nhóc thúi, trước kia vi sư đã nói với con phải nắm vững nền tảng tu chân, cho dù chỉ là kiếm pháp cơ bản, với tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám ngày nay của con đã dư sức đối phó với tình huống khó khăn trước mắt rồi, làm gì mà…”  

Dương Bách xuyên cũng vô cùng tức giận trước những lời chửi mắng không ngớt của sư phụ: “Lão già chết tiệt, nếu muốn dạy cho con một bài học thì đợi kẻ địch bên ngoài được xử lý đã, con không có thời gian học mấy kiếm thuật đó đâu, người mau dạy một chiêu thức có thể hạ gục kẻ địch càng sớm càng tốt đi.”  

“Thằng nhóc này, còn cố cãi à…?” Vân Thiên Tà mắng, nhưng mắng thì mắng chứ ông cũng trầm ngâm một hồi rồi nói: “Hiện tại con không thể luyện tập thuật pháp chân chính, phải đợi đến Trúc Cơ kỳ mới được. Tuy nhiên có một thuật con có thể nhanh chóng kiểm soát được, uy lực của nó cũng rất lớn, thích hợp với tu vi hiện tại của con, để vi sư truyền thụ lại cho con.”  

“Cảm ơn sư phụ!”  

Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết.  

Ngay lập tức, đầu óc anh choáng váng, một đoạn văn xuất hiện…  

Vài giây sau, Dương Bách Xuyên mở mắt, trong mắt lóe ra hai tia sáng, vô cùng hài lòng với chưởng pháp do sư phụ truyền thụ.  

Loại chưởng pháp này được gọi là Chân Khí Hóa Hình Chưởng, tổng cộng có ba chưởng, không cần phải tận lực tu luyện, chỉ cần nắm vững phương pháp vận chuyển chân khí là có thể sử dụng được rồi.  

Đây là một thuật pháp nhỏ biến chân nguyên thành chưởng pháp, gián tiếp nhưng vô cùng có hiệu quả.  

Giữa chiêu thức và thuật pháp, nó được gọi là thuật pháp, bởi đòi hỏi phải có sự luyện tập và giác ngộ.  

Theo như những gì sư phụ nói, đây là chưởng pháp mà ông có được từ một vị cường giả tu thể.  

Chưởng thứ nhất được gọi là Chấn Thiên Chưởng, chưởng thứ hai là Khai Thiên Chưởng, chưởng thứ ba là Liệt Thiên Chưởng, tất nhiên ba chưởng hợp lại sẽ có uy lực lớn hơn một chưởng.  

Tuy nhiên thuật pháp này có một nhược điểm, mỗi chưởng đều tiêu hao một lượng chân khí vô cùng lớn.  

Dương Bách Xuyên ước tính, với tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tám hiện tại của mình, chưởng thứ ba có thể tiêu sạch tất cả chân khí trong người anh.  

Có điều hai chưởng trước cũng đủ xài tạm rồi.  

Sau khi luyện thử chưởng đầu tiên trong đầu, Dương Bách Xuyên nhanh chóng lao ra khỏi hang động, lúc này ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên và Đoan Mộc Văn đã xông ra ngoài.  

Dương Bách Xuyên biết ông anh sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ cho anh, từ lời nói của ông lão có thể cảm nhận được rằng ông thực sự tốt với mình.  

Kể từ khi Đoan Mộc Hành Thiên lao ra ngoài, thời gian đã trôi qua ba phút.  

Sau khi Dương Bách Xuyên đi ra, anh nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh đỏ cả mắt.  

Đoan Mộc Văn đã mất một cánh tay, hình như là bị Mãng Xà hai đầu cắn đứt.   

Ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên chắn trước Đoan Mộc Văn bảo vệ đối phương, cả hai đều đang đứng trước hang động, chống lại công kích của hai đầu thi thú của Liên Thành Hải Bằng.  

Thời điểm Dương Bách Xuyên bước ra, anh nhìn thấy Hắc Điêu dùng móng vuốt sắc bén móc lấy vai ông ngoại, trên vai ông đã xuất hiện vài lỗ máu. 

Bình luận

Truyện đang đọc