SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng giờ đây anh lại ngửi thấy mùi khói dầu, điều này chứng tỏ có người ở đây, mà dám ở đây thì tất nhiên không phải người bình thường, tám chín phần mười là hang ổ phía tây bắc của tổ chức sát thủ Xương Hoa.  

Lấy kiếm Đồ Long trên lưng xuống cầm trên tay, anh thoăn thoắt tiên sâu vào thung lũng sông.  

Đi được năm trăm mét, Dương Bách Xuyên nhìn thấy có ba căn nhà rộng rãi lay lắt ánh đèn.  

Để đề phòng bất trắc, anh lặng lẽ quan sát bốn phía. Gần đó còn có mấy ngôi nhà nhưng đều đã bị bỏ hoang, chỉ có ba ngôi nhà trước mắt là sáng đèn và có người ở.  

Sau khi tìm được cửa hang của một căn nhà hầm trong đó, Dương Bách Xuyên đi xuống đồng thời giải phóng linh thức. Lúc đi được ba mét, linh thức chín mét phát hiện có người ở phía bên kia cửa hang, vừa thấy rõ đó là gì bằng linh thức thì anh đã sợ hãi giật mình.  

"May mà có linh thức, không ngờ bọn chúng lại có súng!"  

Thầm chửi vài câu trong lòng, Dương Bách Xuyên áp sát vào cửa hang chậm rãi tiếp cận kẻ đang cầm súng.

Dương Bách Xuyên phát hiện linh thức chính là ra-đa quanh người, trong phạm vi chín mét, tất cả đều hiện rõ mồn một. Sau cổng tò vò có người đang núp, trong tay cầm súng, đối phương không hề phát hiện anh đang tới gần.  

Điều này khiến anh đứng ở thế bất bại.  

Anh lặng yên tiến lại gần, ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét...  

Một giây sau, bóng dáng của Dương Bách Xuyên giống như quỷ mị bất ngờ hiện ra, tung một quyền thẳng vào ngực người kia. Đối phương chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau đớn đã ngã xuống dưới, một kích toi mạng.  

Dương Bách Xuyên lập tức lôi hắn ta tới nơi âm u hẻo lánh, tiếp tục đi về phía trước.  

Cổng vào làng dưới lòng đất rất quan trọng, cao chừng hơn mười mét, trên đỉnh dùng đèn điện đời cũ chiếu sáng, tầm nhìn vẫn rất rõ ràng, nền sân được phủ kín bằng một loại đá màu xanh có tuổi đời khá dài.  

Lúc bước tới cửa vào làng dưới lòng đất, Dương Bách Xuyên đột nhiên bị giật mình.  

Anh phát hiện tại cửa ra vào có hai cái bức tượng đá cao hơn một mét đứng canh.  

Dưới tình huống bình thường chỉ cần một bức là đủ, hơn nữa kích cỡ thường rất nhỏ, không ngờ ở nơi đây đều cao hơn một mét, nhìn qua khá dọa người.  

Nơi này là nơi ở của hạng trộm cướp, nghĩ lại cũng thấy bình thường, kỳ quái hơn chỗ ở của người thường cũng không có gì phải ngạc nhiên.  

Sau khi tiến vào sân nhỏ, đập vào mắt là Tứ Hợp Viện, trong hầm có ánh đèn, Dương Bách Xuyên chậm rãi nhích lại gần, tới cửa ra thì thả linh thức xem xét các loại tình huống bên trong.  

Không nghĩ tới hình ảnh truyền tới trong linh thức lại khiến anh miệng đắng lưỡi khô, cảm giác vô cùng ghét bỏ.  

Trên chiếc giường đất cực lớn dưới hầm trú ẩn, hai cơ thể bóng loáng của một nam một nữ không ngừng quấn lấy nhau.  

Được rồi, Dương Bách Xuyên xem như bản thân tạm thời bị mù.  

Anh chỉ không ngờ, nam lại là một ông già nhìn qua đã hơn bảy tám chục tuổi, da dẻ nhăn nhúm, nữ ngược lại nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng cũng hơn ba mươi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc