SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xét về lý lịch thì mình còn có nhiều kinh nghiệm hơn Bộ Thanh Mai, tại sao cô ta có thể làm Trợ lý Chủ tịch, còn mình thì bị từ chối.  

Đây là suy nghĩ của Trương Thiến lúc này.  

Mặc dù Trương Thiến cực kỳ không cam lòng, nhưng hiện thực là hiện thực. Cô ta hít sâu một hơi rồi hỏi Hách Mỹ Lệ: "Còn chức vị gì vậy? Lương và đãi ngộ thế nào?"  

Không được làm Trợ lý Tổng giám đốc, Trương Thiến cho rằng nếu chức vị khác thích hợp và phúc lợi tốt thì cũng ok. Cô ta và Bộ Thanh Mai đi cùng nhau, đối phương đã trở thành Trợ lý Chủ tịch, nếu mình thì bị từ chối, không nhận được vị trí nào thì quá mất mặt.  

Nghe thấy câu hỏi của Trương Thiến, Hách Mỹ Lệ mỉm cười, đang định trả lời thì không ngờ Dương Bách Xuyên lại đi tới trả lời câu hỏi này thay cô ta.  

Advertisement

"Công ty thiếu một tiếp tân, lương khởi điểm là năm nghìn. Nếu cô cảm thấy ok thì ở lại."  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ và Hách Mỹ Lệ: "Tôi xen vào một câu không sao chứ? Ha ha!"  

"Hôm nay thằng nhãi cậu vốn là nhân vật chính nhưng lại cứ trốn ở một xó nhàn hạ. Tôi phục cậu rồi." Lưu Tích Kỳ trợn mắt nói.  

Hách Mỹ Lệ đứng dậy nói: "Có Chủ tịch trấn ải, tất nhiên là không có vấn đề gì."  

Lúc này Trương Thiến cực sốc khi nghe thấy Hách Mỹ Lệ gọi Dương Bách Xuyên là Chủ tịch. Cô ta thầm nghĩ: "Quả nhiên! Mình còn tưởng anh ta cùng lắm cũng chỉ là con của cổ đông nào đó, không ngờ lại là Chủ tịch của Vân Kỳ. Chủ tịch trẻ như vậy chắc chắn là người đàn ông độc thân hoàng kim."  

Hơn nữa Hách Mỹ Lệ nghe thấy Dương Bách Xuyên nói lương tiếp tân là năm nghìn một tháng, cô ta lập tức xiêu lòng. Tiền lương của cô ta ở công ty trước nhiều nhất cũng chỉ bốn nghìn.  

Trương Thiến nhìn Dương Bách Xuyên, giả vờ giật mình: "Anh... Anh là Chủ tịch của Vân Kỳ ư? Xin lỗi anh, lúc trước tôi không biết đã nói mấy lời lỗ mãng, anh đừng để bụng nhé! Tôi đồng ý làm tiếp tân cho Công ty Vân Kỳ. Cảm ơn Chủ tịch!"  

Trương Thiến vội vàng nhận công việc này. Tuy chỉ là công việc tiếp tân khác xa mong muốn, hay là nói chính xác hơn là dã tâm của cô ta, nhưng được cái tiền lương cao. Mà điều quan trọng nhất là cô ta đã nhìn ra Dương Bách Xuyên có ý với Bộ Thanh Mai.  

Chỉ cần nắm chặt Bộ Thanh Mai thì chẳng khác nào bám được vào chỗ dựa Dương Bách Xuyên, cô ta không tin sau này mình chỉ là một tiếp tân nhỏ nhỏ của Công ty Vân Kỳ.  

"Vậy thì chào mừng cô gia nhập Vân Kỳ. Chị Lưu dẫn cô ấy ra ngoài điền đơn đi!" Dương Bách Xuyên lập tức nói với Tiểu Lưu.  

Tiểu Lưu nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy thì thoáng sửng sốt, bởi vì cô ấy nghe thấy Dương Bách Xuyên nói "dẫn cô ấy ra ngoài điền đơn", chứ không phải "điền đơn". Có thêm hai chữ "ra ngoài", xem ra Trương Thiến quen biết Chủ tịch nhưng địa vị hoàn toàn khác Bộ Thanh Mai. Tiểu Lưu suy nghĩ trong lòng, dẫn Trương Thiến đi ra ngoài.  

Lúc này, Lưu Tích Kỳ bật cười hỏi: "Cậu cảm thấy tiếp tân của công ty không ổn sao?"  

"Cậu nói xem?" Dương Bách Xuyên hỏi ngược lại.  

"Thật ra ngay hôm đầu tiên cô ta tới tôi đã biết là không ổn, nhưng cô ta là người được Lâm Hoan giới thiệu, tôi không tiện xử lý nên đành phải cho cô ta làm tiếp tân trước. Cô ta không làm được công việc khác." Giọng Lưu Tích Kỳ có phần bất đắc dĩ.  

Bình luận

Truyện đang đọc