SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Liễu Linh Linh tự dưng lạnh nhạt như thế làm Dương Bách Xuyên không hiểu ra sao.  

Sau đó anh và Dương Lâm, bê đê cũng ai về nhà nấy.  

Dương Bách Xuyên ngồi trên sofa, nghĩ tới lời nhắn hôm nay. Thật ra "cô ấy" trên giấy nhắn là chỉ mẹ anh, anh muốn tìm người mẹ nhẫn tâm đã bỏ rơi anh và em gái.  

Trong đầu nghĩ miên man về chuyện của ba mẹ, bất tri bất giác đã đến tám giờ tối, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.  

Anh ấn nút nghe máy, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng cười sang sảng: "Phòng VIP số 777 nhà hàng Nghị Vân Cố Đô, gia đình chúng tôi mời cậu ăn cơm!"

Bắt máy, Dương Bách Xuyên hơi sửng sốt một chút mới nhớ ra đấy là ai.  

Chính là Vương Mộ Sinh gặp được ở khách sạn núi Phượng Hoàng lần trước.  

Advertisement

Đêm đó sau khi tạm biệt, vợ chồng Vương Mộ Sinh dẫn con trai đi kiểm tra toàn diện. Trước khi rời đi, nói muốn mời Dương Bách Xuyên ăn cơm, nhưng sau đó lại không nhận được điện thoại của bọn họ.  

Dương Bách Xuyên cũng bận, đã quên vụ này từ lâu.  

Không nghĩ đến cách nhiều ngày như vậy, Vương Mộ Sinh còn nhớ rõ chuyện này.  

Trong điện thoại Vương Mộ Sinh liên tục nói xin lỗi, nói rằng sau khi đi từ núi Phượng Hoàng đến thành phố, ngày hôm sau muốn mời Dương Bách Xuyên ăn cơm, nhưng đột nhiên lại có việc trì hoãn.  

Lần này sau khi ông ta giải quyết xong mọi việc mới lấy ra được chút thời gian, gọi điện thoại cho Dương Bách Xuyên, cả gia đình muốn biểu đạt lòng biết ơn.  

Đối với lời xin lỗi của Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên nghe vào trong tai cảm thấy vô cùng cảm động.  

Đường đường là tổng tham mưu thiếu tướng hơn bốn mươi tuổi, có thể nhớ rõ ơn của một dân chúng nhỏ bé như anh, chuyện này rất hiếm.  

Từ cuộc gặp mặt và tiếp xúc lần trước, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được xuất thân của vợ chồng Vương Mộ Sinh không đơn giản.  

Nghe câu nói lần trước của Lý Gia, ông cụ trong nhà, chỉ một câu này có thể nghe ra được nhà họ Vương là một gia tộc lớn.  

Trên thực tế, Dương Bách Xuyên cũng rất lo lắng khi tiếp xúc với một quan lớn có bối cảnh quân đội như Vương Mộ Sinh.  

Về lâu về dài, hướng đi tương lai của công ty Vân Kỳ là hóa thành đế quốc thương nghiệp toàn cầu hóa. Bây giờ còn nhỏ không có chuyện gì, nhưng sau này công ty làm to, không thể thiếu ô dù.  

Ở núi Phượng Hoàng vô tình cứu được con trai của Vương Mộ Sinh, kết giao với một vị thiếu tướng, một thiếu tướng đến từ Yến Kinh, rất có khả năng xuất thân từ một gia tộc khổng lồ. Không thể nghi ngờ chuyện này sẽ có ý nghĩa rất lớn với công ty Vân Kỳ.  

Nghe điện thoại, Dương Bách Xuyên liên tục đồng ý, tỏ vẻ sẽ đi đến đó ngay lập tức.  

Lúc sắp ra cửa, Dương Bách Xuyên suy nghĩ, gọi điện cho lưu Tích Kỳ.  

“Thiết Đản, cậu đang làm gì?”  

“Tôi đang học khóa huấn luyện, tôi không nhàn rỗi như ông chủ lớn nào đó.” Sau khi bắt máy, Lưu Tích Kỳ trêu ghẹo.  

Dương Bách Xuyên nói thẳng: “Được rồi, đừng nói nhảm, có chuyện quan trọng, ghế số 777 tiệm cơm Cố Đô, có chuyện quan trọng. Đến rồi gọi điện cho tôi.”  

“Chuyện gì, không thể chờ tôi học xong? Hôm nay có một vị mặt lớn nổi tiếng trong thương giới đến giảng bài.” Lưu Tích Kỳ nói.  

“Gặp mặt rồi nói, tôi chỉ có thể nói cho cậu, tối nay có người mời tôi ăn cơm. Có lẽ bữa cơm này chính là ô che mưa trong tương lai của công ty Vân Kỳ.” Dương Bách Xuyên cũng không dám nói tự tin quá, tất cả phải chờ sau khi gặp mặt trên bàn cơm mới có thể xác định quan hệ.  

Bình luận

Truyện đang đọc