Hà Nội, trong một cửa hàng chạm ngọc được trang trí theo phong cách cổ xưa. Một thanh niên cầm một viên ngọc đã được điều màu xanh biếc chơi.
Thanh niên này mặc một bộ quần áo hàng chợ, ở trong cửa hàng được trang trí trang nhã theo kiểu cổ xưa này đúng là không hợp. Kẻ yêu thích đồ cổ trong cửa hàng đều có chút khinh bỉ mà nhìn thanh niên này. Người như nào thì nên ở nơi như thế!
Thanh niên này trong túi chắc có một hai xu mà cũng dám tới loại địa phương cao cấp này?
"Rầm! Rầm!"
Đúng lúc này, ngoài đường truyền đến từng đợt tiếng nổ vang rền của động cơ ô tô. Người đi đường nhốn nháo, nhanh chóng né ra hai bên. Một chiếc Bentley màu nâu đậm dẫn đầu, theo sau là năm chiếc khác màu đen lao vụt tới, đỗ tại cửa hàng chạm ngọc.
Cửa xe vừa mở, mười tên vệ sĩ áo đen vây quanh một ông lão khí chất bất phàm, quần áo cầu kỳ đi vào trong cửa hàng. Khách hàng bên trong đều một trận kinh ngạc. Đây là một nhân vật lớn ở phương nào?
Nếu có thể kết giao thì...
Ông lão với bộ quần áo cầu kỳ đi vào trong tiệm đưa mắt nhìn bốn phía. Lúc nhìn thấy cậu thanh niên kia thì khuôn mặt lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ, sau đó vội vàng đi tới phía cậu ta.
Thanh niên mặc một thân quần áo hàng chợ đứng cạnh ông lão trông chẳng khác nào một kẻ theo hầu. Nhưng nhìn ông lão khí chất bất phàm này ngược lại có vẻ rất cung kính người thanh niên này.
"Cậu Phong, đây là lần thứ năm tôi tới cầu xin cậu!"
"Bây giờ nhà họ Cao không có người đứng đầu, cậu chính là người thừa kế duy nhất của cả dòng họ."
"Nhà họ Cao đang chờ cậu chủ trì đại cục!" Ông lão cung kính mà nhìn Cao Phong.
Một tiếng cậu Phong làm đám người trong tiệm đều nghẹn họng nhìn trân trối. Cao Phong vuốt vuốt một tượng ngọc được chạm trổ tinh tế, vẻ mặt không buồn không vui, ánh mắt phát ra một tia hờ hững.
"Nhà họ Cao không có người cầm quyền thì có liên quan gì tới một đứa con rơi như tôi?" Cao Phong đặt lại tượng ngọc lên kệ hàng, quay người lạnh lùng nhìn ông lão.
"Cậu Phong, nhưng cậu là cháu đích tôn của nhà họ Cao mà!" Giọng điệu của ông lão trở nên bất đắc dĩ.
"Từ nhỏ tôi đã không thích tranh đoạt cùng người khác, cho dù là địa vị hay là tài sản của gia tộc, tôi đều có thể nhường."
"Dù vậy, bọn họ vẫn y như cũ cảm thấy tôi sẽ đoạt vị trí chủ, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cao."
"Ban đầu, nhà họ Cao ép tôi rời đi, bây giờ nhà họ Cao gặp nạn thì nghĩ chỉ cần ngoắc ngoắc tay là tôi sẽ về?"
"Ha ha, cho rằng Cao Phong tôi là một con chó hoang, gọi là tới mà đuổi thì đi à?"
"Nhưng mà cũng phải, bị đuổi khỏi gia tộc thì có khác nào một con chó hoang đâu. Xin nhà họ Cao đừng tiếp tục tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Cao Phong tôi một mình một chỗ, ngồi ăn rồi chờ chết là được rồi."
Cao Phong nói xong thì bảo chủ cửa hàng gói tượng ngọc vừa rồi lại, cầm lấy rồi không lưu luyến chút nào quay người rời đi.
Chiếc xe sang trọng Bentley trị giá mấy trăm nghìn USD đỗ ở cửa, anh từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt tới.
Ông lão sau lưng vẻ mặt buồn thiu, miệng ngập ngừng, cuối cùng lại đành thở dài một tiếng.
"Chuyện làm xong chưa?" Ông lão nhìn về phía chủ cửa hàng.
"Ông yên tâm, miếng ngọc đã được đổi thành miếng ông mang tới." Chủ cửa hàng tranh công trả lời.
Ông lão gật đầu.
Tuy Cao Phong không muốn trở về nhà họ Lục, nhưng cho dù thế nào bây giờ Cao Phong chính là người thừa kế duy nhất của dòng họ. Mặc kệ cuộc sống của Cao Phong thành cái dạng gì, nhưng từ hôm nay trở đi đều phải thay đổi.
"Cậu Phong, ba trăm năm nhà họ Cao tuyệt đối không thể bị hủy trong chốc lát được! Cho nên... đừng trách lão nô." Ông lão thở dài tự nói.
Sau đó gọi một cú điện thoại, lập tức vào chủ đề chính: "Ngày mai là lễ kỉ niệm của xí nghiệp gia tộc bên cậu Phong đang ở, chuẩn bị hậu lễ."
Nhà họ Kim cũng rất có danh tiếng ở Hà Nội.
Mặc dù không phải là xí nghiệp đầu não nhưng cũng gọi là có tiếng tăm lẫy lừng trong thành phố này.
Ba năm trước, Cao Phong rời khỏi nhà họ Cao, lưu lạc tới Hà Nội, nhận được công ơn của ông cụ Kim, đem thiên kim của nhà họ Kim gả cho Cao Phong. Không ai biết giữa ông cụ Kim và Cao Phong đã bàn bạc cái gì, nhưng cuộc hôn lễ này đã làm kinh động toàn Hà Nội.
Thiên kim của nhà họ Kim là Kim Tuyết Mai, luận thân phận trong nhà mặc dù là chi thứ bên nhưng vẫn là huyết mạch nhà họ Kim. Đồng thời cũng được ông cụ Kim cực kỳ sủng ái. Luận dung mạo thì đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, không biết bao nhiêu con cái nhà giàu có đều khó mà mời được một bữa cơm với Kim Tuyết Mai.
Nhưng một thân danh giá quyền quý như thế lại phải gả cho một kẻ vô tích sự, không có tiếng tăm gì như Cao Phong làm cho toàn bộ người ở Hà Nội đều cười muốn rụng răng. Chỉ có ông cụ Kim là biết thân phận thật sự của Cao Phong. Nhưng một tháng sau hôn lễ thì ông cụ Kim đột nhiên phát bệnh qua đời, cũng mang theo thân phận của Cao Phong chôn vào lòng đất.
Từ nay về sau, thân phận của Cao Phong cuối cùng không có ai biết, còn anh thì thực sự trở thành một tên vô dụng ở rể trong mắt người ngoài. Trước đây Cao Phong chịu ân tình của ông cụ Kim cho nên mới ở lại nhà họ Kim. Chỉ là không ngờ tới, thời gian ba năm lại làm cho anh có tình cảm với Kim Tuyết Mai.
Ba năm qua, Cao Phong lặng lẽ nhận bao nhiêu lời chế giễu, cho dù là người nhà họ Kim hay người ngoài đều chỉ coi anh như một tên hề mà đối đãi. Nhưng Cao Phong cũng chấp nhận số phận rồi, bất cứ cái gì chỉ cần sống lâu trong nó thì đều thành quen.
Ngẫm lại chuyện vừa rồi, trong lòng Cao Phong không có chút giao động nào, bình tĩnh làm cho người ta bất ngờ. Dù sao chỉ cần anh gật đầu thì lập tức sẽ trở thành một cậu chủ được người người kính trọng, có được khối tài sản cả trăm nghìn tỷ. Nhưng anh lại vẫn từ chối.
Gia tộc lớn nhìn bề ngoài thì phồn vinh hưng thịnh, trên thực tế người trong nhà lại vô cùng lục đục. Từ nhỏ Cao Phong đã nhìn thấu tất cả, cho nên chỉ muốn làm một kẻ sống nhàn hạ ăn xong rồi chờ chết.
Nhưng cho dù anh làm vậy thì vẫn trở thành mối uy hiếp cần phải diệt trừ ra khỏi nhà họ Cao. Lúc trước bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, phí hết tâm tư đuổi một đứa con rơi ra ngoài, bây giờ lại phải gọi nó về để chủ trì đại cục nhỉ?
"Ha ha, nhưng mình hiện tại chỉ muốn làm một tên vô tích sự." Cao Phong tự giễu cười một cái.
Cao Phong về đến nhà thì thấy một người phụ nữ trung niên đang nổi giận đùng đùng ngồi trên ghế số pha. Người phụ nữ đó chính là mẹ vợ của Cao Phong, Kiều Thu Vân. Đúng lúc Cao Phong đang đi tới thì Kiều Thu Vân dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người, chăm chú nhìn Cao Phong.
"Mày đi làm gì rồi, mua đồ ăn mà cũng lâu như thế? Cái loại mày ngoại trừ ngồi ăn rồi chờ chết thì còn làm được tích sự gì nữa hả?" Kiều Thu Vân nổi giận đùng đùng, ánh mặt lộ vẻ vô cùng chán ghét mà nhìn Cao Phong.
"Mẹ, chợ cách nhà chúng ta năm cây số, con là đi bộ về mà" Cao Phong cúi đầu lên tiếng.
"Mày còn mặt mũi gọi tao là mẹ à? Mua toàn thứ gì mà người ta không cần, mày không biết xấu hổ nhưng tao biết!"
"Đúng là không hiểu lúc trước ông của Tuyết Mai nghĩ cái gì mà lại tìm cho nó một tên yêu tinh hại người như này." Kiều Thu Vân nghe được Cao Phong giải thích thì càng thêm tức giận.
Cao Phong trầm mặt không đáp trả, chỉ bởi vì Kiều Thu Vân là mẹ vợ của anh mà thôi. Chỉ là vì ba năm trước đây ở rể nhà họ Kim nên mới nhận lấy hết sỉ vả của Kiều Thu Vân và tất cả mọi người.
"Lạch cạch." Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một cô gái cao gầy đi tới.
Đồng phục chuyên nghiệp CV màu đen, áo vest Tây kết hợp sơ mi trắng bên trong. Chân váy màu đen bó sát mông cùng một đôi tên màu đen, bên dưới làm cho người ta có cảm giác đang gặp một người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt.
Hai chân thon nhỏ thẳng tắp, dáng người không mập không ốm, cực kỳ cân đối. Mái tóc dài đen nhánh ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn. Ngũ quan phối hợp rất cân xứng, nhất là cặp mắt to xinh đẹp kia giống như sao trời buổi tối, làm cho người ta không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Vẻ đẹp của cô gái này có thể được ví như phong cảnh hữu tình của Hà Nội. Hà Nội là đất nuôi người, cho nên có rất nhiều nam thanh nữ tú, là Kim Tuyết Mai chính là người nổi bật trong số đó. Và cô cũng chính là người vợ hữu danh vô thực của Cao Phong. Kim Tuyết Mai tới nhìn thì không nhịn được mà nhíu mày.
"Cao Phong, anh không đi nấu cơm đi còn đứng đây làm cái gì?" Kim Tuyết Mai giống như là đang nói chuyện với một người xa lạ vậy, giọng điệu lãnh lùng.
"Tuyết Mai về rồi à, con biết không, hôm nay xem như mặt mũi của gia đình chúng ta đều bị nó làm mất hết." Kiều Thu Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
"Có chuyện gì ạ?" Kim Tuyết Mai nhìn lướt qua Cao Phong, trong lòng cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Đã ba năm kể từ khi Cao Phong ở rể đến nay đã không ít lần làm mất mặt nhà họ Kim rồi. Kim Tuyết Mai cô đã sớm quen. Lúc này Cao Phong cũng có chút xấu hổ. Chuyện anh ra chợ chọn toàn thức ăn rẻ tiền, anh tình nguyện để Kiều Thu Vân biết, cũng không muốn Kim Tuyết Mai biết được.
"Nó đi chợ chọn loại rau rẻ tiền không ai muốn sau đó về nhà nấu cơm cho chúng ta ăn!"
"Còn bị bạn bè chơi bài với mẹ trong khu biết được. Con có biết không, bọn họ đều cười mình, cho rằng nhà mình nghèo đói nên mới vậy!"
Kiều Thu Vân càng nói càng tức, càng nói càng kích động, chỉ hận không thể hung hăng nhéo hai tai của Cao Phong một trận. Kim Tuyết Mai nghe vậy thì cũng nhíu mày. Chuyện này, đúng là không tốt lắm.
Nhưng sau đó lông mày cô lại giãn ra, nhìn Kiều Thu Vân rồi nói: "Mẹ, có phải mẹ không cho anh ấy tiền hay không? Không có tiền thì người ta làm sao mà mua đồ?"
"Mẹ... nó đường đường là một thằng đàn ông, mua đồ ăn mà cũng phải đòi tiền mẹ vợ, nói ra không sợ mất mặt à? Tự mình không biết kiếm à?" Kiều Thu Vân nghe vậy thì cũng có chút nghẹn lời, nhưng sau đó vẫn ngang ngược nói.
"Chẳng phải mẹ bảo không cho anh ấy đi làm, phụ trách công việc trong nhà sao?" Đôi lông mày đẹp đẽ của Kim Tuyết Mai lại cau lại lần nữa.
Mặc dù trong lòng cô cũng rất chướng mắt Cao Phong, nhưng chuyện này thì Kiều Thu Vân thật sự sai rồi.
"Hừ! Mẹ để nó đi làm bên ngoài thì nó có thể làm được cái gì chứ?" Kiều Thu Vân hừ một tiếng, chuyện này coi như dừng ở đây thôi.
...
Lúc ăn cơm tối cũng không vui vẻ lắm, Kiều Thu Vân vẫn canh cánh trong lòng sự việc trước đó.
"Ngày mai xí nghiệp Kim Thiên sẽ tổ chức lễ mừng công ty tròn một năm. Đây là một sự kiện quan trọng, lễ vật đã chuẩn bị xong chưa?" Kiều Thu Vân hỏi.