RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1783

Chẳng lẽ, anh ta thật sự là con nhà giàu của Thành phố Hòa Bình sao?

“Chị San, không phải là chị đã chuyển tiền cho Cao Vũ từ trước đấy chứ? Bằng không… Tại sao mà chị lại sẽ không có tiền chứ?” Bỗng nhiên, một cô gái nhẹ giọng nói.

Những người khác cũng để lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn về phía Lâm Hướng San, chờ đợi Lâm Hướng San trả lời.

“Ha ha…” Lâm Hướng San lắc đầu cười khẽ, nói: “Tùy các người nghĩ như thế nào thì cứ cho là như thế đấy đi! Cao Vũ, chúng ta đi.”

“Cô!” Lý Hiểu Khang sửng sốt, cuối cùng vẫn không dám ngăn cản.

Nhưng mà, lại có người ngăn hai người Cao Phong lại.

“Anh Vũ, xin anh dừng bước! Tôi nghĩ, nếu như Giám đốc của chúng ta thấy được anh đến, nhất định là sẽ rất vui mừng.” Nhân viên phục vụ cất giọng vô cùng cung kính nói.

Cung kính đến mức độ giống như thế này, trước đó vốn dĩ là chưa từng có, điều này trong nháy mắt đã khiến cho đám người Lý Hiểu Khang rơi vào sửng sốt.

“Giám đốc của các người?” Cao Phong có chút nghi ngờ.

Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu, sau đó lấy bộ đàm ra, quay lưng về phía Cao Phong, nhẹ giọng nói: “Thông báo cho Giám đốc Quý Sơn, anh Cao Vũ đang phòng khách quý trên tầng cao nhất.”

“Đã nhận!” Bên kia rất nhanh đã truyền tới một giọng nói.

Lý Hiểu Khang kinh ngạc không thôi nhìn Cao Phong, hỏi: “Cao Vũ, anh còn biết Giám đốc của nơi này?”

“Không biết.” Cao Phong hờ hững trả lời.

“Anh! Anh lại dám nói anh không biết?” Lý Hiểu Khang nghe vậy thì lại có chút tức giận.

“Anh này, anh Vũ không nhận ra chúng tôi nhưng không có nghĩa là chúng tôi không biết tới anh Vũ, anh, hiểu chưa?” Nhân viên phục vụ đứng thẳng người, đúng mực nhìn Lý Hiểu Khang.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cửa phòng bỗng nhiên lại bị người đẩy ra.

Đầu tiên là có mấy người đàn ông có vóc dáng cao lớn đi vào, sau đó chia ra đứng thành ở hai bên, sau đó một người đàn ông trung niên với sắc mặt lo lắng vọt vào.

“Cậu Vũ đâu, cậu Vũ ở nơi nào?” Người đàn ông trung niên mới vừa bước một chân vào bên trong phòng thì đã ngay lập tức không đợi được mà hô lên.

“Xuy!” Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, toàn bộ đám người Lý Hiểu Khang đều xuýt xoa một tiếng, sau đó rơi vào ngây ngẩn.

Vốn dĩ còn tưởng rằng là người mà Cao Phong quen biết chẳng qua cũng chỉ là một người Quản lý sảnh chính.

Nhưng sau khi nhìn thấy được người đàn ông trung niên kia thì bọn họ mới hiểu được, người này người này người này, vậy mà lại là Tổng giám đốc của Khách sạn năm sao này, cũng chính là người tổng phụ trách ở đây!

Người như vậy mà lại biết Cao Vũ?

Đây chẳng phải là nói, thân phận của Cao Vũ thật sự không bình thường?

Vậy tám trăm triệu mà anh tiêu xài trước đó, có lẽ thật sự là tiền của chính anh?

Nhưng mà, chuyện này lại làm sao có thể?

Nếu như Cao Vũ có thể không nháy mắt lấy một cái mà quẹt thẻ tám trăm triệu, vậy thì làm sao mà ngay cả một chiếc xe anh cũng không mua nổi chứ?

“Nhìn cái gì vậy? Không tin sao?” Bỗng nhiên, nhân viên phục vụ kia lại mở miệng nói chuyện.

Lúc này Tổng giám đốc Ngô Quý Sơn đã tới rồi, cho nên trong nháy mắt, anh ta cũng cảm thấy có khí thế hơn hẳn.

Hơn nữa anh ta đã nhìn thấu được quan hệ giữa Cao Phong và đám người Lý Hiểu Khang cũng không phải là quá tốt đẹp.

“Không thể nào! Anh ta rõ ràng chẳng qua chỉ là… Một tên nghèo hèn, thấp kém…” Lý Hiểu Khang trợn to hai mắt, hoàn toàn tỉnh rượu.

“Ha ha, chim Yến tước làm sao biết được chí lớn của Thiên nga, con kiến hôi làm sao thấu được oai phong của vị thần chân chính.” Nhân viên phục vụ cười nhạt một tiếng.

Nhân viên phục vụ của Khách sạn năm sao như vậy cũng cần phải được trải qua huấn luyện và có văn bằng, trình độ văn hóa nói không chừng còn cao hơn cả Lý Hiểu Khang.

Cho nên lời này vừa mới được nói ra, Lý Hiểu Khang cũng lại lần nữa ngây ngẩn.

Mà trên mặt Tổng giám đốc Ngô Quý Sơn của Khách sạn lại lộ rõ vẻ lo lắng, không biết là đang tìm cái gì ở trong đám người.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Ngô Quý Sơn nhìn về phía Cao Phong.

Chính là gương mặt này, đây chính là gương mặt trong tấm ảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc