RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2959

Ngay cả ông cụ Diệp cũng không rõ thế cục tương lai của Thủ đô.

Nhưng cũng nên giải quyết chuyện này rồi.

Nếu không nó sẽ cứ ở đó mãi.

Thành phố Đà Nẵng, đảo trung tâm của nhà họ Cao.

Long Tuấn Hạo dẫn đầu vô số người tăng tốc độ sửa chữa, đến giữa trưa đã sửa được bảy tám phần đảo trung tâm.

Lấp đầy các hố, lát đá xanh trên các con đường nhỏ, những phòng ốc bị hỏng cũng được tu sửa lại một lần.

Ngay cả phố hoa nhỏ do Cao Tử Hàn chăm sóc tỉ mỉ nhiều năm cũng được khôi phục hoàn hảo không còn hư tổn gì.

Ngày mai chính là ngày Cao Phong chính thức kế nhiệm chức gia chủ nhà họ Cao.

Cho nên bọn Long Tuấn Hạo chỉ có ngày hôm nay để tu sửa đảo trung tâm.

Mặc dù Đông đảo của nhà họ Cao mới bị tổn hại nghiêm trọng nhất, nhưng vẫn phải tăng cường tu sửa đảo trung tâm.

Bởi vì ngày mai nghi thức kế nhiệm chức chủ nhà sẽ được cử hành ở đảo trung tâm.

Đã tu sửa cả đêm hôm qua, cộng thêm sáng nay đẩy nhanh tốc độ nên rốt cuộc cũng tu sửa xong vào lúc khoảng một giờ chiều.

Sau khi sửa sang lại xong, đảo trung tâm nhà họ Cao nhìn rực rỡ hẳn lên, dáng vẻ khác biệt rõ ràng so với lúc mới vừa chiến tranh xong.

Con đường vuông vức, bàn đá xanh xếp ngay ngắn để làm nền, phòng ốc cao cao san sát nhau.

Tóm lại, tất cả mọi thứ đã khôi phục lại dáng vẻ trước đó, thậm chí còn đẹp hơn so với trước kia.

Chí ít, dưới ánh mắt của Cao Phong thì đã anh tương đối hài lòng.

“Được rồi! Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một giờ đi.”

“Bộ phận hậu cần đưa nước lên cho anh em đi, đội trưởng đội hậu cần Trạch đầu to đâu rồi?” Long Tuấn Hạo cởi nón bảo vệ ra, kêu lên về phía xa.

“Hạo đầu trọc, nếu anh lại dám huênh hoang với tôi thì hôm nay anh không có nước đâu.” Liễu Tông Trạch nghiến răng nghiến lợi, bảo người đến đưa nước.

“Ha ha! Đầu anh không nhỏ thật mà.”

Long Tuấn Hạo cười ha ha một tiếng, kẹp nón bảo vệ dưới cánh tay rồi đưa tay đoạt lấy một bình nước khoáng, đi về phía Cao Phong.

“Lại đây uống nước.”

Long Tuấn Hạo giám sát xong, lúc này Liễu Tông Trạch đổi ca.

“Hỏi bộ phận hậu cần một chút thử xem khi nào họ sẽ đưa đến mấy cái dây đỏ mà tôi cần.”

“Lát nữa để chúng tôi thay ca, chúng tôi sẽ treo hết mấy dải ruy băng lên trước khi trời tối.”

“Với lại Tông Trạch này, anh cầm danh sách này đi cho ông Quân nhìn một chút, xem trong nghi thức kế nhiệm chức chủ nhà còn cần gì nữa không để cho người mang tới.”

Liễu Tông Trạch vừa sắp xếp cho đám người nghỉ ngơi vừa cầm mấy tờ giấy A4 trong tay, la lối om sòm.

Dù sao hiện tại Cao Phong đã như là chủ của Thành phố Đà Nẵng bên kia.

Đảo trung tâm của nhà họ Cao muốn gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, bọn họ phải nhanh chóng đưa tới.

Không muốn ư, có ngu đâu mà không muốn.

Cao Phong nhìn Liễu Tông Trạch bận rộn, cũng hơi xúc động.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch là hai người có tính cách hoàn toàn khác biệt.

Liễu Tông Trạch thích đứng sau lo việc hậu cần hoặc bày mưu tính kế.

Mà Long Tuấn Hạo không thích phải suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Cao Phong nói đánh, anh ta dẫn người đi đánh là xong.

“Anh Phong, anh thấy thế nào, có hài lòng không?” Long Tuấn Hạo vừa cười vừa nói.

“Không tệ, vất vả rồi.” Cao Phong gật nhẹ đầu.

“Đúng rồi Anh Phong, binh sĩ Phong Hạo đã nghỉ gần ba mươi nghìn người, dù sao Tam Giác Vàng bên kia cũng là đầu não hang ổ của khối tập đoàn Phong Hạo, không thể không trở về xem thử.”

“Lần này tới, chúng tôi mang đến một số lượng lớn vũ khí hạng nặng, cho nên số lượng vũ khí nóng hơi ít. Tam Giác Vàng bên kia muốn bổ sung cũng cần thời gian.”

“Cho nên tôi đã để cho bọn họ đi về trước, có chuyện gì thì sẽ trở lại ngay.” Long Tuấn Hạo báo cáo lại tình huống hiện tại cho Cao Phong nghe.

“Cũng được, hiện tại Việt Nam đã không còn chiến tranh gì nữa, quay về cũng tốt.”

Cao Phong gật nhẹ đầu, không để ý lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc