RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4308

Tên thanh niên kia lau khóe mắt một chút, sau đó lại nhìn Cao Phong nói.

“Cảm động?”

Cao Phong khẽ nhíu mày nhìn thanh niên này, trên mặt hiện lên vẻ ý vị thâm trường.

“ĐM, vì sao thứ đồ chơi này lại nói chuyện kiểu quái dị như thế?”

“Đến cùng anh ta có phải người của chúng ta không?”

Long Tuấn Hạo sờ sờ gáy, hừ lạnh một tiếng nói.

“Đúng vậy! Tôi dẫn theo nhiều người như vậy, không quản ngàn dặm xa xôi tới đây giúp đỡ anh.”

“Chẳng lẽ anh không nên cảm động sao?”

Thanh niên nhìn Cao Phong, nghiêm trang nói.

“Anh đến giúp tôi?”

Trong lòng Cao Phong vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đúng vậy, đương nhiên là tôi đến để giúp đỡ các người.”

“Nếu như tôi không đến để giúp anh, vậy tôi không ngại cực khổ tới đây là vì cái gì?”

Thanh niên gật đầu, thoạt nhìn dường như anh ta đã bình thường trở lại.

“Anh Phong, đây là viện binh của chúng ta.”

“Kêu bọn họ chạy tới đây đi, sau đó chúng ta phát động xung phong, trực tiếp đánh tan cường đạo Tây Vực!”

Một tên sĩ quan phụ tá của khối tập đoàn Phong Hạo nhỏ giọng đề nghị với Cao Phong.

Mà bên phía cường đạo Tây Vực, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng rút lui.

Bọn họ chỉ chờ một cơ hội, sau đó sẽ trực tiếp xoay người chạy trốn.

Nói chung, chỉ cần trăm ngàn người của thanh niên này là viện binh của Cao Phong, bọn họ tuyệt sẽ không chiến đấu tiếp.

“Anh chuẩn bị giúp ta kiểu gì?”

Cao Phong cũng không vội để thanh niên này dẫn người tới bên cạnh mình.

Bởi vì cho tới bây giờ Cao Phong vẫn chưa biết rốt cuộc thanh niên này là ai.

Mà thanh niên này cũng không báo ra thân phận của mình, ngược lại chỉ đang nói một vài lời quái dị.

Nếu như anh ta là người do Diệp Thiên Long hoặc lão Trần sắp xếp tới đây, vậy chắc chắn anh ta sẽ báo ngay thân phận của mình, sau đó lấy tín vật ra.

Thế nhưng thanh niên này cũng không làm vậy.

Quan trọng hơn là vừa rồi thanh niên này đã nổ một pháo oanh chết nhiều người của khối tập đoàn Phong Hạo.

Thế nhưng trên mặt anh ta lại không có một chút xấu hổ tự trách nào, như vậy sao có thể gọi là đến giúp đỡ Cao Phong?

Cao Phong tuyệt đối không tin.

Anh tình nguyện không cần bất kỳ trợ giúp nào cũng tuyệt không giao lưng mình cho một đám người không rõ lai lịch.

“Cao Phong, mịa anh đang nói nhảm cái gì?”

“Anh nói đi, anh muốn tôi giúp anh kiểu gì?”

Tên thanh niên kia bỗng rống to một tiếng, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.

Thoạt nhìn dường như anh ta là một kẻ điên nóng lạnh bất thường.

Mà biểu hiện của người thanh niên này khiến đám binh sĩ Phong Hạo và cường đạo Tây Vực đều sửng sốt.

Người này có gì là lạ!

Đám người Negan vốn đang chuẩn bị rút lui, nghe đến đó lại chậm rãi ngừng bước.

Lẽ nào chuyện này còn có bước chuyển ngoặt?

“Rốt cục anh là ai?”

Cao Phong trừng mắt nhìn người thanh niên này, nói ra từng chữ từng chữ.

“Anh muốn biết thật?”

Thanh niên cười ha hả, tùy ý nói ra: “Tôi sợ sau khi anh biết được anh sẽ hối hận cũng nên?”

Cao Phong hơi híp mắt lại, nhưng không hề tiếp lời.

Lúc này trong đầu anh đang không ngừng hồi tưởng lại từng chuyện đã xảy ra.

Thế nhưng anh có vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được, mình đã có một kẻ thù như vậy từ lúc nào.

Bình luận

Truyện đang đọc