RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4232

Dù thế nào thì Diệp Thiên Long cũng không có quyền để động vào anh ta. Nếu không thì sẽ phạm phải tội mưu phản, làm loạn với quan chức.

“Vậy tôi muốn hỏi trợ lý Trương, bây giờ đất nước chúng ta đang hài hòa yên ổn, dân giàu nước mạnh nhờ đâu mà có?”

“Đó là nhờ vô số các chiến sĩ Việt Nam nhiệt huyết chiến đấu, đầu rơi máu chảy, dùng tính mạng của mình để đổi lấy.”

“Là hàng trăm nghìn, hàng triệu các anh em Việt Nam đã kiên cường bất khuất đánh giặc để đem về.”

Diệp Thiên Long chỉ một tay vào trợ lý Trương, tay còn lại chỉ xuống đất, quát lớn: “Bây giờ cậu nói cho tôi biết, máu của chúng ta thì thế nào?”

“Máu của hàng triệu, hàng tỉ chiến sĩ Việt Nam thì sao! Có phải là khoảng thời gian vừa rồi chúng ta đã sống sướng quá rồi nên máu thịt của cậu đã bị mai một đến mức không còn gì nữa rồi không?”

Những lời Diệp Thiên Long nói quá hùng hồn, khí phách, khiến trợ lý Trương phải im lặng.

“Mỗi năm bên Nam Cương bị thương, bị chết mất hằng trăm chiến sĩ đứng canh gác biên giới, năm nào Tây Vực cũng hao tốn mất hơn một nghìn vị chiến sĩ.”

“Mà chúng ta lại nén giận, nghiến răng nghiến lợi nuốt hết mọi thứ xuống bụng, cậu nói cho tôi biết đi, đây là cái mà cậu gọi là hài hòa yên ổn?”

“Tại sao họ dám bắt nạt Việt Nam, đó là vì chúng ta dễ bắt nạt! Tại sao chúng ta lại dễ bắt nạt? Chính vì đám người chỉ biết lý luận suông như cậu, mài mòn hết sự tâm huyết của các chiến sĩ đấy!”

“Hôm nay Việt Nam vinh quang, toàn dân ấm no hạnh phúc, nhà họ Cao có một vị chiến sĩ có tâm huyết như thế.”

“Mà cậu lại ra tay, định đè sự tâm huyết đó xuống, trợ lý Trương, cậu chính là tội đồ của cả nước Việt Nam!”

“Cậu có lỗi với cấp hàm trên người cậu, có lỗi với sự tín nhiệm của hàng trăm triệu người dân Việt Nam, cậu có lỗi với những chiến sĩ đứng canh gác biên giới!”

Diệp Thiên Long trợn to mắt lên, chỉ vào trợ lý Trương chửi ầm lên.

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Không khí trong phòng yên tĩnh như thể mọi người đã chết hết rồi.

Mà ngay cả trợ lý Trương lúc này cũng không tìm ra được câu nói nào để phản bác lại ông ta, anh ta chỉ có thể ngồi đó, sắc mặt thay đổi hết từ trạng thái này lại sang trạng thái khác.

Những lời nói của Diệp Thiên Long khiến người ta không thể phản bác lại nổi.

Một lúc lâu sau, trợ lý Trương mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Thiên Long.

“Ông có nói thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng khó mà làm được.”

“Cao Phong không có sự trợ giúp từ quân đội thì cũng sẽ tự biết khó mà lui thôi.

“Chúng ta có thể đi đánh Tây Vực, nhưng tuyệt đối không được chủ quan như vậy, làm thế sẽ chỉ tăng thêm số lượng người bị thương vong mà thôi.”

“Bây giờ tôi không cho anh ta dẫn binh là là để tốt cho anh ta thôi, người của anh ta không giỏi bằng những người bên Tây Vực, sẽ tự biết khó mà lui.”

Trợ lý Trương yên lặng vài giây, sau đó vẫn cố giải thích.

“Chỉ sợ là cậu sẽ phải thất vọng rồi.”

“Mười phút trước, bên Nam Cương đã thông báo rằng đã có ba trăm mười nghìn người binh sĩ Phong Hạo tập kết xong. Họ đã dốc toàn bộ lực lượng để tiến về phía Tây Vực.”

Diệp Thiên Long cười khẩy, nhìn trợ lý Trương rồi nói.

“Gì cơ?”

Trợ lý Trương đứng phắt dậy, nhìn Diệp Thiên Long với ánh mắt không thể tin nổi.

“Tên Cao Phong này bị điên rồi à?”

Hơn ba trăm nghìn người đi đối đầu với hơn năm trăm nghìn quân xâm lược từ Tây Vực?

Hành động này không phải là dũng mãnh, mà gọi là chủ quan, là quá lỗ mãng rồi!

“Cậu ta nói, Việt Nam từ bỏ Tuyết Mai không sao, người cha như tôi cũng có thể từ bỏ cho Tuyết Mai. Tất cả mọi người đều có thể từ bỏ việc tìm kiếm Kim Tuyết Mai, nhưng cậu ấy thì không.”

Diệp Thiên Long nhìn trợ lý Trương rồi cười khẩy.

“Chuyện này…”

Trợ lý Trương hơi nhíu mày lại.

Trong suốt quá trình này, ông Trần đã yên lặng từ đầu đến cuối.

Chuyện này không thể nói là ai đúng ai sai.

Quyết định của Cao Phong được đưa ra dựa trên cảm tính của riêng anh.

Còn Trương trợ lý thì đưa ra lựa chọn khi đứng trên lập trường của toàn bộ người dân Việt Nam.

Bình luận

Truyện đang đọc