RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3608

“Tướng Vu, tin tình báo là thật ạ.”

“Bây giờ vấn đề này đã khơi lên rất nhiều sóng gió.”

“Toàn bộ Tam Giác Vàng, và cả Nam Cương, đều đã biết về chuyện này.”

“Khối Tập đoàn Vũ Nặc đã gửi thư khiêu chiến cho khối tập đoàn Phong Hạo!”

Mặc dù trong lòng người lính cũng hoang mang không kém, nhưng anh ta vẫn báo cáo đúng sự việc.

Lúc này, cả Ông Trần và Vu Chính Bình đều chìm vào im lặng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về điều này.

“Tên nhóc này, rốt cuộc tên nhóc này đang muốn làm gì?”

Vu Chính Bình gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc.

Ông Trần hơi nheo mắt, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cậu không nghi ngờ cậu ta, vậy cậu có ý nghĩ gì khác sao?”

“Tôi nghĩ rằng sau đêm nay, mọi chuyện sẽ hoàn toàn rõ ràng.”

“Kế hoạch của cậu ta cũng có thể từ từ lộ rõ.”

“Tiếp theo chúng ta hãy theo dõi kỹ càng một chút.”

Ông Trần nói xong, Vu Chính Bình cũng khẽ gật đầu đồng ý.

Sáu giờ tối.

Toàn bộ Tam Giác Vàng, và cả vùng đất Nam Cương.

Tất cả đều đã nghe được tin tức khối Tập đoàn Vũ Nặc muốn chiến đấu với khối tập đoàn Phong Hạo đến chết.

Thư khiêu chiến đã được gửi đi rồi.

Nhiều người đang mong chờ trận chiến giữa hai bên.

Đêm nay, cuộc chiến giành ngôi vua của Tam Giác Vàng cũng sẽ đi đến kết quả cuối cùng.

Tuy nhiên, nhiều người lại cảm thấy rằng khối Tập đoàn Vũ Nặc đang tìm đến cái chết.

Dù sao thì với tư cách là một lực lượng kỳ cựu ở đây, khối tập đoàn Phong Hạo thực sự có sức chiến đấu mạnh mẽ.

Chỉ tính riêng về số lượng người, họ đã nhiều hơn gấp đôi so với khối Tập đoàn Vũ Nặc.

Nếu khối tập đoàn Phong Hạo toàn lực xuất kích, e rằng khối Tập đoàn Vũ Nặc còn chẳng thể chống cự trong nửa giờ là toàn bộ quân đội đã bị xóa sổ.

Vì vậy, nhiều người không hiểu nổi dũng khí và sự tự tin để chủ động đến khiêu khích khối tập đoàn Phong Hạo của khối Tập đoàn Vũ Nặc đến từ đâu.

“Anh Phong, chúng ta phải làm sao đây?”

“Có phải em nên bảo các anh em nạp một băng đạn rỗng và bắn vào không trung không?”

Long Tuấn Hạo gãi gãi đầu, mở miệng hỏi.

Anh ta nghĩ rằng Cao Phong làm chuyện này có thể là vì muốn cho những thế lực ở Nam Cương xem.

Khiến bọn họ tin rằng khối Tập đoàn Vũ Nặc và khối tập đoàn Phong Hạo thật sự xích mích với nhau, hai bên đều muốn khơi dậy chiến tranh.

“Tại sao phải nạp băng đạn rỗng? Tất cả súng đều phải nạp đạn đầy đủ, nhắm vào người mà bắn.”

Cao Phong cười nhạt, vẻ mặt tràn đầy tự tin.

“Hả?”

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cùng rơi vào tình trạng bối rối.

Thực sự chiến đấu?

Đây, đây chẳng phải là hành vi của một kẻ ngốc sao?

Ngay cả khi muốn thuyết phục những thế lực ở Nam Cương kia, cũng không thực sự cần phải sử dụng mạng người để diễn mà?

Đây không phải là phong cách của Cao Phong!

Anh ấy luôn rất coi trọng sự an toàn của cấp dưới.

“Anh Phong, anh có bị sốt không?”

Long Tuấn Hạo sửng sốt một hồi, đưa tay sờ sờ trán của Cao Phong.

“Cút ra!”

Cao Phong vươn tay mở hất tay Long Tuấn Hạo ra, sau đó nói: “Trong lòng tôi tự tính toán, cậu cứ làm như lời tôi nói là được.”

“Tối nay, chúng ta hãy giữ liên lạc. Nếu tôi nói đánh nhau thì cứ đánh. Nếu tôi nói dừng lại thì cậu hãy dừng lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc