RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Cậu Phong thích là tốt rồi!" Lâm Vạn Quân cười một tiếng.

Lúc này.

Hiện tại, đài cao hình khuyên đang cách bọn họ khá xa, đã xây dựng được khoảng sáu mét và chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành.

Dù sao cũng là một công trình phức tạp nên không thể có quá nhiều người tham gia.

Tất cả những người xây dựng đài cao này đều là binh sĩ của nhà họ Cao.

Đối với những người am hiểu sinh tồn dã ngoại như bọn họ mà nói, chuyện như thế này đương nhiên là không khó. Cao Kim Thành tự mình giám sát, kiểm tra nghiêm ngặt sự chắc chắn của công trình đài cao. "Ở đây không ổn, cần phải gia cố thêm. Cơ thể của Cậu Phong rất rắn chắc, độ cứng nho nhỏ ấy làm sao chịu được một nửa khối lượng của Cậu Phong?" Cao Kim Thành nửa đùa nửa thật kêu lên.

Người xây dựng đài cao cũng hiểu ý cười một tiếng, vội vàng tiến hành gia cố thêm cho nơi mà Cao Kim Thành nói. "Anh Thành, anh cứ yên tâm đi! Cứng như thế này thì cho dù Cậu Phong có nhảy disco ở trên này cũng không sao cả." "Trừ khi anh lái tàu tông vào đây thôi, còn không thì tuyệt đối vững vàng" Một trong các binh sĩ của nhà họ Cao cười ha ha. "Được lắm, không tệ chút nào."

Cao Phong hơi mỉm cười, nhìn mọi người đang nhanh chóng bố trí tất cả mọi thứ ngay trước mắt mình.

Lúc này, ở trong lòng anh cũng đang vô cùng chờ mong buổi tối ngày hôm nay.

Không bao lâu sau, Cao Phong đã nhận được điện thoại của Kim Tuyết Mai. Trong đó nói là có một khoản tiền cô không tính rõ ràng được, bảo Cao Phong qua đó hỗ tro. Cao Phong cầm một đóa hoa hồng trong tay, đi thẳng đến Xí nghiệp Kim Thiên.

Tại cao ốc của Xí nghiệp Kim Thiên.

Sau khi Cao Phong bước vào trong xí nghiệp thì có rất nhiều người bắt đầu khe khẽ bàn luận chuyện gì đó.

Nhìn thấy Cao Phong đã tiến vào trong, những người nọ bèn vội vàng đứng lên, lên tiếng chào hỏi Cao Phong. Cao Phong khẽ gật đầu, đi thang máy lên thẳng văn phòng của Kim Tuyết Mai. "Mọi người thấy đấy, hôm nay là sinh nhật của Chủ tịch

Mai, chúng ta có nên chuẩn bị gì đó hay không?" "Chuẩn bị cái gì chứ, Chủ tịch Mai cũng không thiếu những thứ mà chúng ta có. Với lại mọi người có thấy không, vừa rồi Tổng giám đốc Phong lại cầm trong tay một đóa hoa hồng đấy." "Phụt, không phải chứ, sinh nhật của Chủ tịch Mai mà chỉ tặng một đóa hoa hồng?" "Ừm... Mặc dù tôi cảm thấy con người của Tổng giám đốc Phong cũng không tệ lắm, nhưng chỉ một đóa hoa hồng thì cũng quá đáng thật đấy?"

Mấy nhân viên nữ tương đối nhiều chuyện, tụm lại một chỗ không ngừng bàn luận.

Mặc dù không phải chỉ tặng quà mới có thể thể hiện tình cảm sâu đậm như thế nào, nhưng nếu không đưa chút quà nào thì cũng thật không thể nào nói nổi! "Ai, ai, mọi người xem cái này chưa. Hôm nay ở Thành phố Hà Nội chúng ta có ai chuẩn bị cầu hôn thì phải?" 

Bỗng nhiên, một nữ nhân viên cầm điện thoại giơ lên trước mặt mọi người. "Cho tôi xem với cho tôi xem với." Đám người vội vàng vậy lại.



Trong zalo của nữ nhân viên này có người đăng mấy tấm ảnh, vị trí là tòa nhà cao tầng nào đó gần công viên. Mặc dù cách rất xa, nhưng cũng có thể nhìn ra đại khái, ở đó đang bố trí một sân khấu rất lớn. "Oa, đúng thật này. Ở xa như vậy mà tôi vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều hoa hồng!"

Chỉ trong một thoáng, các cô gái cùng nhau thốt lên, trong ánh mắt của mỗi người toàn là vẻ hâm mộ. Cao Phong đi vào bên trong văn phòng của Kim Tuyết

Mai, nhẹ nhàng đặt đóa hoa hồng lên trên bàn. "Sinh nhật vui vẻ!"

Kim Tuyết Mai vẫn đang nghiêm túc làm việc, nhìn thấy đóa hoa hồng nọ, trong nháy mắt mặt hơi đỏ lên. "Thôi đi! Anh cho rằng em thiếu mấy thứ đó à!" Kim Tuyết Mai trợn mắt liếc Cao Phong, ra vẻ khinh thường nói.

Tuy ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng tay vẫn vội vàng cầm lấy đóa hoa hồng đó rồi cẩn thận cắm vào trong bình hoa. "Sinh nhật còn vất vả như thế, không thể nghỉ ngơi một chút được à?" Cao Phong cười hỏi. "Không được đâu! Bây giờ đang có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, giao cho người khác em thấy không yên tâm." Kim Tuyết Mai nói xong thì lại nhanh chóng bắt đầu gõ phím. "Chờ qua sinh nhật em, anh giúp em tìm vài người chuyên nghiệp tới quản lý thay em, sau đó chúng ta cùng nhau đi nghỉ phép." Giọng điệu khi nói chuyện của Cao Phong rất nghiêm túc.

Kim Tuyết Mai dừng một chút, cười nói: "Anh muốn dẫn em đi hưởng tuần trăng mật à?" "Có gì mà không được chứ, tất cả những thứ mà anh thiếu lúc trước, anh sẽ trả lại cho em từ từ." Cao Phong ung dung tự đắc trả lời. "Thôi đi! Anh có nghe người ta nói không, công viên bị ai đó đóng cửa, nghe nói là định cầu hôn người ta?" "Ai ở Thành phố Hà Nội mà lại có quyền lực lớn như vậy, thật sự quá lợi hại." Kim Tuyết Mai vừa nhìn máy tính, vừa cảm thán một câu

Ban đầu, khi nhìn thấy những hình ảnh đó, trong lòng Kim Tuyết Mai bỗng xuất hiện sự mong đợi. Thậm chí cô còn mong đây là Cao Phong đang chuẩn bị cho cÔ.

Sau đó lại nghe người ta nói, có người định cầu hôn ở nơi đó, Kim Tuyết Mai bèn tự giễu mình mơ mộng, ngừng lại suy nghĩ đó.

Có lẽ cô sẽ cảm thấy hơi hâm mộ, nhưng cô cũng sẽ không phàn nàn chuyện gì cả.

Cô hiểu rõ tình cảm Cao Phong dành cho cô, chắc chắn là Cao Phong sẽ dành cho cô những món đồ tốt nhất mà anh ấy có thể mua.

Ví dụ như đóa hoa hồng này, Kim Tuyết Mai sao có thể phàn nàn hoặc ghét bỏ chứ. "Vậy tôi nay chúng ta cũng đi xem thử đi, có làm lớn bằng lúc anh làm ở khách sạn trên bán đảo không" Cao 

Phong sở chóp mũi, trả lời. "Thôi không đi! Em không có thời gian." Kim Tuyết Mai bĩu môi, nói: "Anh mau giúp em xem thử mục này, em không tính được. "Được rồi!" Cao Phong lên tiếng, xoay người cúi xuống bên cạnh người Kim Tuyết Mai, ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng trên người Kim Tuyết Mai rồi giải thích cho Kim Tuyết Mai.

Ở một thôn nhỏ ngoại thành Hà Nội, bên trong một căn nhà dân rách nát. "Cái gì? Cao Phong trở về rồi?"

Thanh niên thanh niên mang trên mặt một vết sẹo đột nhiên đứng lên, vết sẹo dữ tợn do dao rung lên một hồi, trông vô cùng kích động. "Đúng vậy thưa ông chủ, người của chúng ta nhìn thấy Cao Phong xuất hiện ở Xí nghiệp Kim Thiên. "Đồng thời trước đó, anh ta nó còn đi đến công viên." Một người đàn ông cao to mặc áo đen trầm giọng trả lời. Trong nháy mắt, người thanh niên kia thở gấp. Trên mặt lại xuất hiện vẻ hưng phấn không thể chờ đợi thêm nữa. "Được lắm! Được lắm!"

Thanh niên rút ra một điều thuốc lá rồi đốt lửa, sau đó hút hai hơi thật mạnh, hưng phấn đến mức không ngừng bước đi trong phòng. "Ông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Tiếp tục dựa theo kế hoạch lúc trước, bắt cả nhà Kim Tuyết Mai đến đây?" Người đàn ông cao to mặc áo đen hỏi.

Người thanh niên nghe vậy thì dừng chân lại, hơi trầm ngâm hai giây, hỏi: "Ban nãy mày nói, trước đó Cao Phong đi tới công viên? Nó đến đó làm gì? Không phải người ta đã bao hết chỗ đó rồi à?" "Đúng vậy thưa ông chủ, nghe nói có tên nhà giàu nào đó muốn cầu hôn ở công viên, cho nên đang sắp xếp hiện trường" "Còn tại sao Cao Phong có thể đi vào cái công viên đó, chuyện đó chúng tôi cũng không biết." Người đàn ông cao to mặc áo đen giải thích một câu. Thanh niên hơi nhíu mày, nhẹ nhàng lấy tay sờ cằm. "Đúng rồi! Rất có thể là Cao Phong bao chỗ đó." "Mặc dù lúc nào tao cũng xem thường Cao Phong. Nhưng tao cũng không thể không thừa nhận, bây giờ người đang đứng ở đỉnh cao của Thành phố Hà Nội chính là Cao Phong." "Nói không chừng mấy cái này là chuẩn bị cho Kim Tuyết Mai." Người thanh niên nhắm mắt lại, hiện lên vẻ ranh mãnh. "Hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, người của chúng ta vẫn đang điều tra. Người đàn ông cao to mặc áo đen gật nhẹ đầu.

Người thanh niên suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay lên, nói: "Như thế này đi, hủy bỏ kế hoạch đi bắt người nhà của Kim Tuyết Mai! Xem tình hình của tối nay là như thế nào trước đã." "Nếu như công viên đó thật sự là của Cao Phong bao cho Kim Tuyết Mai, vậy đêm nay coi như sẽ náo nhiệt. Người thanh niên cười lạnh một tiếng. "Đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không gấp gáp làm gì. Chờ thêm một buổi tối nữa thôi mà." "Buổi tối hôm nay, tao cũng sẽ tổ chức cho bọn nó một lễ lớn."

Bình luận

Truyện đang đọc