RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1910

Một cô gái mặc áo đen dẫn đầu đoàn người đi vào bên trong này, phía sau chính là cái ông lão kia, đi cuối cùng là mấy người bảo vệ.

Dáng người của cô gái nhỏ mặc áo đen kia cực kỳ cao gầy, nhìn vô cùng cân xứng, không có một tý thịt dư thừa nào.

Trên người mặc một thân quần áo tu hành màu đen, lại càng trợ giúp cho dáng người của cô ta càng thêm cực kỳ uyển chuyển.

Càng khiến cho người ta không thể nào dời mắt, chính là khuôn mặt non mềm trắng trẻo nõn nà cũng dịu dàng của cô gái kia.

Cô giống như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh, nhìn hoàn toàn không có một chút khuyết điểm nào, lại càng khiến cho người ta phải mê muội.

Nhưng mà, bất kể là khóe miệng hay ánh mắt bên trong của cô gái nhỏ, đều tản ra một loại kiêu ngạo.

Loại kiêu ngạo này cũng không phải do giả vờ, càng giống như bẩm sinh đã có rồi, cho người ta cảm giác vốn dĩ cô ấy nên kiêu ngạo như vậy, giống như một thiên nga trắng tôn quý.

Cao Phong nhìn một chút liền có thể nhân ra ngày được cái cô gái mặc áo đen này, đúng là cô gái mà thời điểm anh ở đại hội đổ thạch, đã gặp được kia.

Mà lúc này hai nhân viên giữ cửa của dòng họ Gia Cát, thực sự giống như sắp khóc đến nơi.

Trước đó là Lý Khải Kiệt xông vào trong như vậy thì thôi đi, hiện tại lại còn có mấy người này cũng không rõ mặt mũi mà xông vào đây, bọn họ căn bản muốn ngăn cũng không ngăn được nha!

Nhưng bọn họ cũng không biết rốt cuộc là cô gái mặt áo đen kia đến cùng có thân phận gì, cho nên lúc này càng có chút tiến thoái lưỡng nan.

“Các người, các người, tại sao cô lại đến đây?” Lê Tiểu Quyền bày ra một bộ mặt quỷ dị.

Hôm nay cô gái mặc áo đên này không có mang khẩu trang, cho nên anh ta càng nhìn càng cảm thấy cực kì quen thuộc, phảng phất như trước đó đã gặp qua ở nơi nào.

“Cái này, cô chính là…Thanh Nhiên sao?” Gia Cát Kiến Nguyên tiến lên trên một bước, có chút không xác định được hỏi thăm.

“Bác Kiến Nguyên còn nhớ rõ cháu nha. Thanh Nhiên cực kì vui vẻ đấy.” Cô gái mặc áo đen có chút hé miệng khẽ cười, sau đó đi ra cất tiếng chào hỏi đối với ông cụ Gia Cát.

Trong lúc phất tay, nhìn rất có một phen khí chất của con gái nhà danh giá.

Cực kì bình tĩnh, thong dong, cho dù bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy cũng không thấy có chút nữa điểm khẩn trương nào.

Cho đến lúc này, trong lòng của mọi mới đồng loạt xuất hiện một cái tên.

Phạm Thanh Nhiên!

Thần đồng Phạm Thanh Nhiên sao!

Thiên kim tiểu thư của một trong ba gia tộc lớn trong nội thành Hà Nội, Phạm Thanh Nhiên!

Danh tiếng của Phạm Thanh Nhiên, đã sớm ở thời điểm mười năm trước đã làm rung động trong nội thành Hà Nội này rồi.

Từ khi còn nhỏ, cô đã là một thần đồng nổi tiếng khắp gần xa trong nội thành Hà Nội rồi, bất luận là học thứ gì, cũng chỉ là vừa học đã biết.

Thậm chí ngay cả những anh con trai nhà họ Giang cũng không sánh nổi một ngón tay của Phạm Thanh Nhiên.

Từ nhỏ cô đi học đã liên tiếp học nhảy lớp, các bạn đồng lứa đang cùng nhau tới trường vừa mới lên đến năm thứ ba, cô đã học xong chương trình của bậc tiểu học.

Hết lần này đến lần khác, mỗi một môn học nào cũng có thể học đến mức cực kì ưu tú.

Một đường liên tục học vượt lớp, trong khi mười một tuổi đã tiến vào học ở cao trung, trực tiếp liền vượt qua lớp mười một, học thẳng lên lớp mười hai luôn.

Về sau còn chưa qua sinh nhật lúc mười hai tuổi, đã đặc biệt trúng tuyển vào đại học Harvard của Hoa Kỳ, liền đến Hoa Kỳ để nghiên cứu chuyên sâu.

Không khoa trương một chút nào mà nói thì, Phạm Thanh Nhiên chính là một huyền thoại chân chính khi nói tới thì là trong cái vòng con cháu đời thứ haiủa các dòng họ ở trong nội thành Hà Nội này.

Cô ta lại còn được hậu thuẫn bởi một trong ba dòng họ lớn là nhà họ Phạm, đó cũng là lí do làm cho người bên ngoài không thể đuổi kịp thân phận của cô.

Cho nên nói cô ta kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường bởi vì đương nhiên cô ta vốn liếng để kiêu ngạo.

“Thanh Nhiên mau tới đây, ngồi bên cạnh ông.” Ông cụ Gia Cát cởi mở cười một tiếng, lúc này chào đón Phạm Thanh Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc